Nông Gia Mẹ Kế Đanh Đá Dưỡng Oa

Chương 547 - Nợ ân tình

Trong thời đại có rất ít trò chơi giải trí như này thì đây là một trong số ít các sản phẩm giải trí mà Tô Mộc Lam có được.
Tô Mộc Lam tràn đầy thích thú lật xem những quyển mà tiểu nhị trong cửa hàng đề cử, sau đó lại nhìn một ít sách mới ra, thấy hứng thú thì liền chọn ra trước….
“Ngươi thích xem những thứ này vậy sao?” Bạch Thạch Đường thấy Tô Mộc Lam chỉ trong một lúc đã chọn được bốn năm quyển, nở nụ cười: “Chờ lần sau Liêu chưởng quầy đi phủ thành vận chuyển hàng hóa thì nhờ ông ấy giúp mang về mấy quyển.” “Được.” Tô Mộc Lam vội vàng gật đầu.
Người đọc sách ở trong huyện thành cũng hữu hạn, ngay cả người viết truyện hay là người đọc truyện tiểu thuyết cũng đều chỉ chiếm số ít, số lượng các quyển truyện ở đây tất nhiên cũng sẽ không nhiều.
Nếu là trên phủ thành thì thể loại sẽ đa dạng hơn, chất lượng của truyện cũng sẽ tốt hơn một chút.
Tưởng tượng đến việc sẽ đọc thêm được càng nhiều tình tiết truyện mới thì Tô Mộc Lam đã vô cùng phấn khích.
Tô Mộc Lam trả lời xong, thấy trong tay Bạch Thạch Đường cũng đang cầm một quyển sách để đọc.
Nhưng mà quyển kia thay vì nói là cuốn sách thì gọi là tập tranh thì đúng hơn, trang giấy lớn hơn nhiều so với một cuốn sách bình thường, hơn nữa nhìn qua cũng ố vàng hơn trang giấy bình thường, và mép sách cũng đã bị hơi bị cuộn lên.
“Đang nhìn gì vậy?” Tô Mộc Lam hỏi.
“Chắc hẳn là bản đồ.” Bạch Thạch Đường nghiêng quyển sách tranh trong tay về phía Tô Mộc Lam một chút.
Tô Mộc Lam nhìn một cái.
Thật sự là bản đồ, nhưng mà bản đồ này được vẽ hơi thô sơ, chỉ có thể mơ hồ nhìn ra được hình dáng.
Có thể nhìn ra được bên trên có đất liền, biển rộng, mơ hồ còn có một vài hòn đảo.
Nhưng chỉ với những điều này cũng không thể biết được nó thuộc khu vực ven biển nào.
“Đây là ở đâu vậy.” Tô Mộc Lam có chút tò mò.
“Mô tả của tập tranh nói là vẽ Quỳnh Dương, nhưng mà nhìn thì không giống lắm.” Bạch Thạch Đường nói: “Nhưng nhìn kỹ thì lại thấy giống bên Đông Hải.”
“Hả? Ngươi từng đi qua bên Đông Hải sao?”
“Lúc trước ở thương hội làm việc thì thường xuyên phải đi vận chuyển hàng hóa, cũng được coi là vào Nam ra Bắc, có đi qua bên Đông Hải, cũng ở đó một thời gian, nhưng mà sống ở đó thì có chút không quen lắm.” Bạch Thạch Đường cười nói.
“Những người đã sinh hoạt một thời gian dài trên đất liền thì khi đến sống ở ven biển chắc chắn sẽ không quen rồi, nhưng mà bên kia có cá tôm sò hến, làm món ăn cũng có hương vị không tồi.”
Tô Mộc Lam nói đến hải sản thì nhịn không được chẹp miệng, nhưng nhìn đến ánh mắt có chút ngạc nhiên của Bạch Thạch Đường thì lại vội vàng nói: “Nhưng mà ta cũng chỉ là nghe nói mà thôi, dù sao cũng chưa từng được ăn qua.”
“Cái này cũng không khó.” Bạch Thạch Đường nói: “Chờ lần sau đi vận chuyển hàng hóa thì để ta xem nơi đó có bán cá khô và tôm khô gì đó hay không.”
Vải của Tùng Giang được vận chuyển đến nơi này thì hầu hết đều đi theo đường sông.
Và trên mặt sông thì có đầy đủ hàng hóa từ Nam ra Bắc, cái gì cần cũng đều có, ngay cả thực phẩm đặc trưng của bờ biển cũng không phải là ngoại lệ.
“Được.” Tô Mộc Lam lại gật đầu.
Nhưng mà ngay sau đó lại cảm thấy, hình như quá làm phiền Bạch Thạch Đường rồi.
Vừa để cho hắn tiện mang theo vài quyển truyện, bây giờ lại mang về cá tôm, dù sao cũng cảm thấy có chút băn khoăn…
Tô Mộc Lam là một người không thích nợ ân tình củba người khác, lúc này đã bắt đầu tính toán xem bản thân nên làm cái gì để báo đáp Bạch Thạch Đường.

Ừm….
Nếu hôm nay mua nhiều vải như vậy thì chờ tới lúc trở về, ngoại trừ làm khăn trải giường với vỏ chăn gì đó thì có thể làm thêm một vài thứ khác nữa.
Vậy… Quần áo và giày đi.
Bản thân không giỏi và cũng không thích làm công việc may vá, nên bây giờ cố ý đi làm thì chắc là sẽ có tâm ý hơn rồi.
Hơn nữa nếu ở trước mặt người ngoài thấy Bạch Thạch Đường mặc quần áo và giày mà nàng làm thì cũng sẽ không giống như bọn nhỏ lúc trước, suy đoán lung tung về tình trạng mối quan hệ của hai người nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận