Nông Gia Mẹ Kế Đanh Đá Dưỡng Oa

Chương 188 - Không được tốt lắm

Cuối cùng cũng thấy được một tia hi vọng trong cuộc sống này.
Nhưng mà cái hi vọng này trên thực tế lại dựa vào việc buôn bán tốt đẹp, mà ngọn nguồn của việc buôn bán này chính là Tô Mộc Lam đồng ý với Ngô Trác Viễn và Ngụy thị cùng nhau thu xếp đồ ăn cho cửa hàng này.
Có thể nói, Tô Mộc Lam màng vận may về cho nhà họ Ngô.
Khuôn mặt của Ngô Điền phúc càng cười rạng rỡ hơn, “Vợ Thạch Đường hiện tại muốn đi xem cửa hàng sao? Để ta dẫn người đi xem một chút …”
Vừa dứt lời, Ngô Điền Phúc liền chuẩn bị dặn dò người bên cạnh trông giúp quầy hàng của ông một chút, chính mình dẫn đường cho toàn bộ người nhà Tô Mộc Lam bọn họ.
“Ngô thúc đừng vội, chỗ đó cũng không xa lắm, ta có thể tìm được.” Tô Mộc Lam vội vàng ngăn trở, “Ta chỉ mới nhớ ra, thuận tiện ghé vào xem một chút, sau đó bàn bạc với Ngô chưởng quầy một vài điểm liên quan đến cửa hàng.”
Tô Mộc Lam đã là muốn bàn bạc chuyện cửa hàng, điều này chứng tỏ nàng cực kì coi trọng chuyện mở cửa hàng này.
Trên mặt Ngô Điền phúc càng cười vui hơn, “Được rồi, vậy ngươi đi xem trước đi, chờ lát nữa ta xong việc cũng sẽ đi sang đó nhìn một chút.”
Cháu trai nhà mình phải làm chút việc, người làm nhị thúc như ông đương nhiên là phải dốc hết sức lực, có thể phụ giúp được thì thì giúp.
Tô Mộc Lam hiểu rõ suy nghĩ của Ngô Điền Phúc, sau vài câu hàn huyên, thấy có người tới mua đậu hũ và giá đỗ liền không quấy rầy Ngô Điền Phúc nữa, dẫn đám trẻ tới cửa hàng mà Ngô Điền Phúc vừa chỉ.
Cửa hàng này Tô Mộc Lam đã từng thấy trước đó, vốn là một tiệm tạp hóa, ngày thường bán sọt tre, băng ghế, giỏ tre, rổ và các thứ lặt vặt khác, Tô Mộc Lam đã tới hai lần để mua một đồ gia dụng nhỏ.
Trong tiệm tạp hóa có đầy đủ đồ dùng, nhưng việc buôn bán lại không được tốt lắm.
Chung quy lại nhà nông nào khéo tay một chút là có thể làm ra được những đồ vật như thế này. Rất nhiều đồ vật được làm ra trong lúc nông nhàn, có thể đổi được tiền thì gật đầu bán, cho nên giá cả đương nhiên thấp hơn nhiều giá mà tiệm tạp hóa nhập hàng về bán.
Hơn nữa, những loại đồ vật như ở cửa hàng tạp hóa này đều không quá cấp thiết dùng, nói chung là tạm thời chắp vá được thì chắp vá, chờ đến khi họp chợ gặp được hàng ngon giá rẻ thì mua.
Vì lý do này nên tuy tiệm tạp hóa có đầy đủ đồ dùng, nhưng việc buôn bán cũng không được tốt, chưởng quầy tiệm tạp hóa ưu sầu, cả ngày thở ngắn than dài, thường xuyên than vãn với người khác, chính mình làm buôn bán không bằng cho thuê lấy tiền, dù gì cũng đảm bảo nguồn thu dù hạn hán hay lũ lụt, cũng sẽ không mất tiền như bây giờ.
Có lẽ cũng vì nguyên nhân này mà Ngô Trác Viễn và Ngụy thị có thể nhanh chóng thuê được cửa hàng như vậy.
Tô Mộc Lam đang muốn giơ tay gõ cửa, ván cửa bất chợt bị dỡ ra, Ngô Trác Viễn ôm ván cửa, khi nhìn thấy đám người Tô Mộc Lam ở cửa, lập tức vui mừng khôn xiết, “Tô tẩu tử tới, mau mau, mau vào trong ngồi …”
Tiếp đó hắn nhìn về phía bên trong hậu viện hô “Nương tử, Tô tẩu tử tới, mau mang một ít trà nóng lên đi.”
Giọng nói đáp lại của Ngụy thị truyền đến, không bao lâu, Ngụy thị đã bưng nước trà và cầm ghế tới, tiếp đón cả nhà Tô Mộc Lam ngồi xuống.
“Cửa hàng này nhìn không tồi.” Tô Mộc Lam uống nửa chén trà lên nói, “Lúc trước bán tạp hoá đúng là hơi đáng tiếc.”
“Còn không phải sao, vị trí của cửa hàng này không tệ, diện tích mặt tiền cửa hiệu cũng thích hợp, quan trọng nhất là khung cửa sổ làm đủ lớn, khiến bên trong cửa hàng rất sáng sủa.” Ngô Trác Viễn nói tiếp “Trước đây chưởng quầy cũ của tiệm này thấy người khác buôn bán kiếm tiền thế này thế kia, thấy cửa hàng của mình tốt như vậy mà chỉ có thể cho thuê, nghĩ đi nghĩ lại cảm thấy không có lãi, liền muốn tự mình buôn bán, còn đi nói khắp nơi rằng dù gì bán
được một chút tiền cũng còn nhiều tiền hơn là cho thuê.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận