Nông Gia Mẹ Kế Đanh Đá Dưỡng Oa

Chương 441 - Vào thành phố

Cũng bởi vì chuyện này, trong thôn Bạch Gia cũng nhàn rỗi, ít việc bận rộn hơn.
Lý chính như Bạch Khang Nguyên đây thấy trong thôn thanh bình trị an, đương nhiên trong lòng cũng vô cùng thoải mái...

Giữa tháng tám, lục tục bắt đầu thu hoạch ngày mùa.
Bẻ bắp, cắt đậu, thu đậu phộng, hái bông, thu khoai lang...
Sau này lại phải trồng lúa mì, lục tục, bận rộn đến tận tháng mười.
Xưởng Trứng Muối bên này suy sét đến thời gian thu hoạch ngày mùa và nhân chủng lúa mạch, mọi người đều vô cùng bận rộn, những ngày qua đều sắp xếp thay phiên nhau trực ban, để mọi người gấp rút làm trong ruộng.
Trứng Muốn buôn bán được, mỗi ngày hàng hoá đi thế nào mọi người đều biết cả, lúc này thấy ở phân xưởng đây cũng suy xét cho mọi người, trong lòng cũng cảm thấy ấm áp hoà thuận vui vẻ nên làm việc chăm chỉ và càng dốc sức hơn.
Sau khi nhà Tô Mộc Lam thu bắp và khoai lang quý này xong, tìm kiếm một vòng, để lại hai mẫu ruộng khoai lang lúc ban đầu ở nhà, còn dư lại vài mẫu bắp, sau đó còn khai hoang ba mẫu khoai lang và cho bên ngoài thuê.
Chia 5:5, tiền thuế hằng năm đều do Tô Mộc Lam chịu.
Tiền thuế phải chiếm hai phần trăm thu hoạch, phía Tô Mộc Lam đây cũng chỉ chịu khoảng ba mươi phần trăm, đây được xem như một cái giá rất thấp rồi.
Người thuê nhà Tô Mộc Lam chính là người con trai thứ ba của Bạch Tam Thành, tên là Bạch Phúc Hữu. Cảm ơn nhà Tô Mộc Lam một lần, chỉ tặng cho nhà Tô Mộc Lam hai giỏ lớn củ cải và cải trắng mà nhà họ thu được.
Thời tiết đầu mùa đông, mỗi ngày đều vô cùng lạnh.
Tô Mộc Lam dành ra một ít thời gian để đi đến huyện thành một chuyến.
Nàng mua một ít muối xanh để đánh răng, dưỡng da và cao dưỡng ẩm da trong ngày mùa đông để tránh nứt da, lại mua thêm một ít vải vóc, còn có một ít chỉ màu mà Bạch Trúc Diệp cần.
Kỹ thuật thêu của Bạch Trúc Diệp càng ngày càng tốt, lần này thêu một vài túi tiền, khăn, nhờ Tô Mộc Lam mang đi đổi một ít bạc.
Đồ vật không ít, cộng thêm việc tuy kiểu hoa văn mà Bạch Trúc Diệp thêu ra không tính là mới lạ, nhưng lại phẳng phiu hơn hẳn, hơn nữa phối màu cũng vô cùng tốt, giá tiền bán đi cũng không tồi, tổng cộng bán hết đống đồ này được hơn bảy trăm đồng tiền.

Tô Mộc Lam nhờ chưởng quỹ của Bố Trang kia xâu thành từng chuỗi một trăm đồng, để đến khi Bạch Trúc Diệp có cần tiêu dùng cũng thuận tiện hơn.
ước ra khỏi Bố Trang rồi, Tô Mộc Lam lại mua thêm một ít bút mực và giấy nghiên, còn có mấy quyển vở và bọn nhỏ thường dùng, các bản vẽ hoa văn thêu hoa, đến mức thật sự sắp không xách được được nữa, lúc này mới ngồi xe bò đi về trấn.
Đến trấn rồi, lại tìm một chiếc xe bò nữa để đi về nhà.
Trên xe bò chở bốn năm người, đều có bao lớn bao nhỏ, đến mức xe bò đò cũng phải lắc lắc ung dung đi hơi chậm.
Mấy ngày trước có một trận mưa đổ xuống, mưa phùn rả rích liên tiếp tận vài ngày, đến mức trên con đường đều bị dội đến mức khắp nơi đều là những khe rãnh sâu cạn, bây giờ mặt đất đã khô, lúc chiếc xe bò này đi qua đều vang lên tiếng vang lộp bộp lộp bộp, vô cùng xóc nảy.
Ngay lúc người trên xe đều cảm thấy đau đầu vì chiếc xe bò này vô cùng tròng trành, chỉ nghe thấy một tiếng rắc, chiếc xe này đã lệch sang một bên.
“Chuyện gì thế này?” Người trên xe bò suýt thì té xuống, khó khăn lắm mới ổn định lại thân thể, khi thấy xe bò kia lún nặng như vậy, liền biết trục bánh xe kia hỏng mất rồi.
Người đánh xe thấy thế, trên trán ra xuất ra một tầng mồ hôi, sau khi nhìn một lúc lâu, mặt mũi tràn đầy áy náy: “Xin lỗi, xin lỗi, không nhận số tiền này của các ngươi nữa, xe hư rồi, ta thấy điệu bộ này cũng không sửa được, làm phiền các vị tự nghĩ cách một chút đi.”
Mấy người đón xe nhìn thấy tình huống này, có thể nói là trong đầu vô cùng ấm ức.
Bạn cần đăng nhập để bình luận