Nông Gia Mẹ Kế Đanh Đá Dưỡng Oa

Chương 126 - Trúng tà rồi sao?

Có điều, đây là sự khác biệt giữa hắn với nương, thế nên hắn không tức giận.
“Thật sự có.” Bạch Thuỷ Liễu nói: “Còn rất nồng nữa.”
“Ừm, cảm thấy dường như càng ngày càng đậm hơn nữa.” Bạch Lập Hạ cũng phụ hoạ.
“Ngửi trên xương sườn cũng đều có mùi khoai lang rồi...”
“Đoán chừng là nhà ai nấu khoai lang rồi.” Bạch Trúc Diệp gãi gãi lỗ tai.
“Mùi khoai lang nồng như thế, đoán chừng không chỉ có nhà ai nấu khoai lang, phải là mấy nhà đều đang nấu khoai mới đúng.”
Tô Mộc Lam bỗng nhiên nở nụ cười: “Được rồi, đừng truy cứu chuyện này nữa, mau mau ăn cơm thôi, cơm nước xong xuôi rồi thì đi ngủ sớm một chút.”
Ngủ sớm dậy sớm, bọn nhỏ mới có thể cao lớn, thân thể cường tráng.
“Vâng.” Đám củ cải trắng vội vàng và cơm vào miệng mình.
Mà lúc này, rất nhiều sân nhà trong thôn, lúc này đã bay đầy mùi khoai lang, có điều cái mùi này cũng không phải bay đến từ bên cạnh mà chính là được lan ra từ trong bát.
“Nương, đây là món gì vậy?” Đứa bé nhìn từng sợi từng sợi khoai lang khô trong bát, cắn răng chịu đựng: “Cái này ăn thế nào ạ.”
“Cắn mà ăn, cầm lên ăn!” Nữ nhân tháo tạp dề ra trừng mắt liếc cậu bé một cái: “Nhanh lên nào, chỉ có thứ này thôi, không ăn thì thôi.”
Đứa bé không còn cách nào, cầm lấy bát, đưa sợi khoai lang khô kia vào trong miệng.
Nhưng khoai lang phơi khô kia thật sự quá khô, đã sớm cứng ngắt, dù bấy giờ đã nấu một hồi lâu trong nồi, nhưng lúc ăn phần trong lõi cũng có hơi cấn răng, hoàn toàn không hề nát vụn mềm dẻo và có độ ngọt của khoai lang.
Nhưng nếu như không ăn, vậy tối nay chỉ có thể nhịn đói.
Đứa bé không còn cách nào. nhíu mày nhai nó.
Nữ nhân tự ăn, trong lòng cũng có chút bực dọc, nhưng suy nghĩ khoai lang khô quả thật cũng là lương thực, không thể lãng phí được, đành phải đón lấy đưa vào trong miệng.
Chỉ là bọn họ không biết, ngoài họ ra cũng còn người của vài gia đình bấy giờ cũng đang ăn khoai lang nấu.
Ngày mùa hè chói chang, ve kêu điếc cả tai, mặt trời cũng nhanh chóng lên cao.
Mấy đứa bé họp lại một nhóm vui đùa, mồ hôi đổ như mưa, đều ướt cả một nửa sống lưng.
“Ơ kìa, Nhị Cẩu, sao ngươi lại ở đây, vừa nãy ta còn trông thấy nương của ngươi tìm ngươi trở về ăn cơm ở khắp mọi nơi đây này.” Một đứa bé bưng bát cơm đi ra xem náo nhiệt trông thấy một đứa bé bụ bẫm, nói.
“Nào, không ăn cơm trưa nữa, không biết nương của ta sao nữa, bỗng nhiên lại cho ăn khoai lang, ta ăn đến mức có thể nôn ra nước chua luôn rồi đấy.” Đứa bé tên Nhị Cẩu hai mắt toả sáng, đưa tay vin vào bát của đứa bé đang nói: “Cho ta xem nhà của ngươi ăn cái gì nào, nếu như ngon ta lập tức đến nhà của ngươi ăn một chén cơm.”
Nhìn rõ trong bát không phải món ăn gì khác mà là khoai lang sợi trộn lẫn với hạt cao lương và gạo kê, mặt cậu bé lập tức tái đi: “Sao nhà của ngươi cũng ăn khoai lang vậy.”
“Ta nào biết đâu, nương của ta phơi mấy ngày trước đấy, phơi xong thì cho bọn ta ăn, ta thấy còn nửa giỏ nữa kìa, đoán chừng còn phải ăn tận vài ngày nữa.”
“Vậy hai người các ngươi thì sao?” Nhị Cẩu nhìn hai đứa bé khác.
Hai đứa bé mở miệng không hẹn mà giống, cùng đồng thanh: “Đều như nhau.”
Được thôi, thế này là khoai lang rơi trong ổ à.
Người lớn đang xảy ra chuyện gì thế này, đang yên ổn sao đột nhiệt lại bắt đầu ăn khoai lang rồi, còn không được ăn ngon mà phải cắt thành sợi, phơi thành sợi khoai lang khô.
Chẳng lẽ trúng tà rồi sao?
Đám trẻ con buồn rầu, những nữ nhân ghé vào cạnh giếng giặt quần áo kia, sắc mặt ai cũng đều rất khó coi.
Không còn sót lại một chút dáng vẻ phấn khỏi nói chuyện phiếm như ngày thường, chỉ còn thở dài ai oán.
“Thế, khoai lang các ngươi phơi xong đều bán đi cả rồi sao?”
Không biết ai lên tiếng hỏi thăm, phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng như nước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận