Nông Gia Mẹ Kế Đanh Đá Dưỡng Oa

Chương 706 - Trận so tài thứ hai

Lần này, bọn trẻ muốn đến tộc học, Tô Mộc Lam dặn dò ba đứa nhỏ buổi trưa phải tự hâm nóng cơm canh mà nàng đã chuẩn bị rồi đi theo Bạch Thạch Đường, căn theo thời gian đã nói trước đó, đưa Bạch Thuỷ Liễu đến nhà thờ tổ Lục Thị.

Thông qua vòng thứ nhất chỉ có hơn hai mươi người, cho nên lần này nhà thờ tổ Lục Thị không có nhiều người như lần so tài đầu tiên.
Chỉ có điều bởi vì uy danh của Hồng Vận Lâu truyền rộng nên có rất nhiều người muốn đến chiêm ngưỡng một phen, xem thử xem kết quả của trận so tài này sẽ như thế nào. Cho nên lúc này ở cửa nhà thờ tổ vẫn có không ít người vây quanh.
Trận so tài lần này bản thân có thể mang theo nguyên liệu nấu ăn và dụng cụ nhà bếp đi.
Thậm chí cũng có thể trực tiếp mang theo các nguyên liệu bí truyền của bản thân.
Bạch Thuỷ Liễu quyết định sẽ làm mì dây bạc, lần này cô bé mang theo bột mì, trứng gà, nước tro tàu, phối phương của mì dây bạc và các gia vị.
Đồ đạc nhiều vô cùng, có thể đựng đầy một cái sọt tre.
Lúc đến nơi cũng đã gần đến giờ, Bạch Thuỷ Liễu không chậm trễ nữa, chỉ vác đồ đạc đi vào nhà thờ tổ Lục Thị.
Thời gian so tài là một canh giờ, có thể sớm hơn nên không thể chậm trễ.
Mà đối với Bạch Thạch Đường và Tô Mộc Lam, trận so tài này chỉ diễn ra trong khoảng một canh giờ nên quyết định đợi ở đây, không đi đến địa phương bên cạnh.
Cũng là để đề phòng ngộ nhỡ Bạch Thuỷ Liễu để quên thứ gì đó, hai người bọn họ cũng có thể đưa đến giúp.
Mà cũng giống như bọn họ, có không ít người nhà và bạn tốt cũng đang đợi, hơn nữa cũng muốn xưm náo nhiệt, bên ngoài nhà thờ tổ rất nhộn nhịp, có thể nói là vô cùng náo nhiệt.
Đông người nên không thể đi tới đi lui chỉ có thể đứng im một chỗ.
Vừa bắt đầu mọi người cũng rất hào hứng, ai ai cũng đều mong chờ, nhưng nửa canh giờ sau, những người này liền có chút không đứng vững nữa.
Thời tiết rất đẹp, lúc này cũng đang nắng, người đứng dưới nắng có chút ủ rủ, quyết định không đứng ở đó nữa, ai nấy đều tìm chỗ râm mát để ngồi bệt xuống hoặc là ngồi chồm hổm.
Tô Mộc Lam đứng mãi cũng có chút mệt.
“Ngồi ở đây nghỉ ngơi một chút đi.” Bạch Thạch Đường lấy ghế nhỏ ra, đặt ở có mái hiên râm mát ở bên cạnh.
Hai cái ghế nhỏ, mỗi người một cái, sau khi ngồi xuống cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
“Ghế ở đâu ra vậy?” Tô Mộc Lam có chút tò mò.
“Ở đầu đường có một sạp bán trà, ta mua hai ấm trà rồi mượn ghế lại đây.” Bạch Thạch Đường nói: “Lão bá bán trà còn tặng thêm một ít đậu hoa lan, nàng có muốn ăn không?”
Ở nơi này nhàm chán đến mức Tô Mộc Lam không từ chối đồ ăn vặt.
Đậu hoa lan là ngũ hương, hương thơm xộc vào mũi, ăn cũng không tệ.
Hai người ngồi ở đây vừa uống trà vừa ăn đậu hoa lan, cửa nhà thờ tổ chợt mở ra.
Có người bước ra.
Vừa bước ra liền có người ào ào vây quanh hỏi kết quả như thế nào.
Người đó cũng không nói gì mà chỉ thở dài, sắc mặt cũng không tốt lắm.
Điều này chứng tỏ người đó không được chọn.
Người bên ngoài thấy thế cũng không nhiều lời nữa, chỉ nhường đường để người đó đi.
Lần lượt lại có người đi ra.
Ngoài một số ít người ủ rũ, đa số đều tươi cười.
Vòng so tài đầu tiên có hơn hai mươi người thông qua, mà lần này lại muốn chọn hai mươi người nên cũng chỉ loại vài người, căn theo tỷ lệ mà nói, xác suất vẫn cực lớn.
Nhưng dù là như vậy, một số người bị loại lúc này thật sự bị đả kích, ngay cả nói cũng không muốn nói câu nào.
Tô Mộc Lam thấy vậy liền cau mày, nhìn người bên trong nhà thờ tổ lần lượt đi ra, có chút lo lắng: “Không biết Thuỷ Liễu thế nào rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận