Nông Gia Mẹ Kế Đanh Đá Dưỡng Oa

Chương 270 - Lương thiện

“Này, ngươi cầm lấy tiền đi.” Bạch Trúc Diệp lấy ba đồng tiền từ chỗ Bạch Mễ Đậu tới, đưa cho Bạch Thanh Táo, “Cái rổ tre này ngươi cứ tạm đặt ở đây đã, chờ tới buổi tối trước khi ăn cơm thì đến lấy, lúc này ta không có rổ để chứa.”

“Được rồi, ngươi không cần nhọc lòng, đến lúc đó ta tới lấy là được.” Bạch Thanh Táo vội vàng đồng ý, cầm ba đồng tiền kia, vui quên trời đất mà rời đi.
“Nhị tỷ.” Bạch Mễ Đậu túm túm tay áo của Bạch Lập Hạ, chỉ chỉ vào quả đỏ chất lượng kém đến mức không thể nhìn nổi ở bên trong rổ tre kia “Tỷ xem Tam tỷ kìa …”
Bạch Lập Hạ thấp giọng nói, “Lúc này đông người, chờ lát nữa lại nói.”
“Được.” Bạch Mễ Đậu không hé răng nửa lời, tiếp tục đi tính tiền. ba người tiếp tục công việc lu bù như vừa rồi.

Chờ đến khi quả đỏ đã mua được đủ, đám con nít cũng tản đi hết, Bạch Lập Hạ ngẫm nghĩ, quyết định nói chuyện này với Tô Mộc Lam.
“Nương, ngày thường Trúc Diệp nghe lời nương nói nhất, nương nói với muội ấy xem sao?” Bạch Lập Hạ nói, “Ngày thường muội ấy chơi vui với Thanh Táo, nhưng nếu là vì chơi vui mà quả đỏ như thế nào cũng mua thì sau này làm sao mà buôn bán được”.
Tô Mộc Lam hiểu rõ tiền căn hậu quả của việc này, gật đầu nói, “Để ta đi hỏi Trúc Diệp một chút, để xem con bé nghĩ như thế nào mà lại làm như thế.”
Chuyện gì cũng có nguyên nhân của nó, Tô Mộc Lam cảm thấy, Bạch Trúc Diệp làm như vậy, nhất định có nguyên do gì đó.
Có điều nàng còn chưa kịp nghĩ xong, bên ngoài Bạch Mễ Đậu đã hô lên, “Tam tỷ, sao tỷ lại đổ quả quả đỏ cho gà ăn thế?”

Tô Mộc Lam cùng Bạch Lập Hạ vội vàng đi ra ngoài nhìn, quả nhiên thấy Bạch Trúc Diệp đang đổ toàn bộ rổ quả đỏ vào bên trong chuồng gà.
Mấy con gà mái nhìn thấy bên trong máng ăn có cái gì đó, vội vàng vỗ vỗ cánh chạy tới, tranh đoạt những quả đỏ làm thức ăn gia súc. Rất nhiều quả đỏ bị vỡ hoặc bị chim tước ăn, lúc này trở thành thức ăn gia súc cũng không lãng phí, đám gà mái thích chí ăn nhiệt tình.
“Không phải chứ, rổ quả đỏ này chẳng phải là của Bạch Thanh Táo sao?” Bạch Lập Hạ nhìn rổ tre kia, hơi kinh ngạc một chút “Trúc
Diệp, sao muội lại đổ hết đám quả đỏ đi thế?”
“Đám quả đỏ này quá xấu, không thể làm thức ăn, chỉ có thể cho gà ăn thôi.” Bạch Trúc Diệp hơi ngượng ngùng gãi gãi lỗ tai, nhìn về phía Tô Mộc Lam nói, “Nương, vừa rồi Thanh Táo tới bán quả đỏ, tuy đồ vật không tốt, nhưng con thấy Thanh Táo đáng thương nên mua lại, trả ba đồng tiền.”
“Chuyện này là tự một mình con quyết định, số quả đỏ này cũng không dùng được, không thể lấy tiền trong nhà ra trả, con sẽ dùng tiền của con để bù vào, coi như số quả đỏ này là con mua.” Bạch Trúc Diệp vừa nói chuyện, vừa lấy ba đồng tiền từ trong túi tiền của mình ra.
Tô Mộc Lam mím môi, im lặng một lát.
Có lẽ trước đó Bạch Trúc Diệp từng hứng chịu sự khắt khe quá mức của nguyên chủ, cho nên lúc này mới đồng cảm với Bạch Thanh Táo, cho nên mới tình nguyện giúp đỡ.

Có điều, Bạch Thanh Táo này …
Tô Mộc Lam cau mày lại, đẩy tiền về phía Bạch Trúc Diệp, nói “Tiền này để nương trả.”
“Nương……” Bạch Trúc Diệp muốn tranh luận, lại bị Tô Mộc Lam ngắt lời.
“Số tiền này, là nương chấp nhận tấm lòng lương thiện của con, gặp được người đang khó khăn, tình nguyện ra tay giúp đỡ, đây là lòng nhân từ và chính nghĩa, là chuyện tốt.” Tô Mộc Lam nói.
Bạch Trúc Diệp sửng sốt, nhoẻn miệng cười, lộ ra mấy chiếc răng nhỏ nhắn trắng muốt.
“Nhưng mà, cũng phải nhắc nhở con điều này.”
Nghe Tô Mộc Lam nói như vậy, Bạch Trúc Diệp mở to mắt nhìn, “Nương nói gì, con không hiểu …” Nhắc nhở nàng cái gì?
“Vừa rồi nương nói, có tấm lòng lương thiện là chuyện tốt, nguyện ý giúp đỡ người khác cũng là chuyện tốt, nhưng mà phải để
ý xem người này có nên giúp đỡ hay không.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận