Nông Gia Mẹ Kế Đanh Đá Dưỡng Oa

Chương 566 - Khó chịu

Ngụy thị bởi vì Tô Mộc Lam đặc biệt chạy tới một chuyến mà cảm thấy vô cùng ấm lòng, nhưng lại thấy vì gây thêm phiền phức cho Tô Mộc Lam nên có chút băn khoăn, chỉ nói: “Vốn dĩ cũng không nghĩ nói cho Tô tẩu tử, còn phiền toái tẩu tử lại đặc biệt đi một chuyến sang đây.”
“Đừng nói lời khách khí như vậy, với quan hệ của hai nhà chúng ta thì đây là điều nên làm…” Tô Mộc Lam cười nói: “Lẽ ra ta nên đến nhà thăm hỏi, chỉ là không biết có thích hợp hay không nên cũng chỉ đành làm như này.”
Ngụy Đại Hữu và Ngô Trác Viễn có quan hệ căng thẳng, mà Tô Mộc Lam lại là người hợp tác làm ăn với Ngô Trác Viễn, nên rất có thể ngay cả Tô Mộc Lam cũng khiến cho Ngụy Đại Hữu không thuận mắt.
Thăm bệnh vốn dĩ là ý tốt, cũng là chuyện gìn giữ quan hệ giữa hai nhà, nếu bởi vì chuyện này mà ầm ĩ khó coi thì sẽ không tốt lắm.
Ngụy thị biết sự băn khoăn của Tô Mộc Lam nên gật đầu: “Ta biết.”
Hai người nói vài lời thêm một lúc nữa.
Từ chỗ của Ngụy thị, Tô Mộc Lam biết thêm được chuyện bệnh tình của Ngụy Đại Hữu đến hơi nhanh, đã nằm mê man vài ngày, cũng đã mời rất nhiều đại phu đến khám nhưng cũng không nhìn ra được là bệnh gì, chỉ đành kê mấy đơn thuốc cho uống thử trước.
Uống hơn một tháng nhưng Ngụy Đại Hữu vẫn nằm ở trên giường cả ngày, không xuống đất được, vẫn luôn la hét khó chịu.
Nhưng mà khó chịu thì khó chịu, sắc mặt của ông ấy nhìn qua vẫn rất tốt, cũng không ảnh hưởng đến khẩu vị ăn uống, vì vậy nên người trong nhà cũng có chút yên tâm, chờ đến lúc rảnh rỗi sẽ đi tìm đại phu ở Hồi Xuân Đường trên huyện thành đến khám xem thế nào.
Tóm lại là tình huống bây giờ cũng không đáng lo ngại.
Những chuyện chi tiết hơn như Ngụy Đại Hữu phát bệnh như thế nào thì Tô Mộc Lam cũng không hỏi quá nhiều, chỉ khách sáo dặn dò mấy lời như Ngụy thị nghĩ thoáng một chút, và chăm sóc tốt cho Ngụy Đại Hữu,….
Chờ tới khi Tô Mộc Lam và Bạch Thạch Đường rời khỏi Ngô Ký thì Ngụy thị liền sắp xếp trước những đồ vật mà hai người mang tới, đặt ở một bên.
“Buổi trưa nếu không bận gì thì quay về nhà một chuyến đi, mang theo đồ vật này nọ về, lại mua thêm một con vịt về hầm canh nữa.” Ngô Trác Viễn dặn dò: “Hôm nay thời tiết càng ngày càng nóng, cha lại thường xuyên nằm trên giường, khó tránh khỏi có chút ngột ngạt, hầm một bát canh vịt uống thì cũng có thể giải nhiệt.”
“Ừm.” Ngụy thị gật đầu.
Tô Mộc Lam và Bạch Thạch Đường lại đi mua thêm một ít thịt, rau xanh gì đó, sau đó rẽ vào xưởng đậu phụ của Ngô Điền Phúc mua một ít đậu phụ, váng sữa đậu nành và đậu phụ khô.
Xưởng đậu phụ của Ngô Điền Phúc mở ở trên huyện thành, việc kinh doanh vẫn luôn rất tốt.
Chỉ là Ngô Điền phúc đau lòng chi tiêu ăn uống trên huyện thành quá đắt.
Chi phí lớn, lại cảm thấy xưởng đậu phụ này là thuê trên đất củba người khác, mỗi tháng đều phải trả tiền thuê nhà, nếu không làm thêm nhiều đồ hơn thì luôn cảm thấy bị thiệt.
Hơn nữa lại cảm thấy bản thân vẫn còn trẻ, còn có thể có gắng làm việc được thêm, tiết kiệm tiền bạc để lại cho tôn tử và tôn nữ, cho nên càng thêm siêng năng xay đậu phụ.
Chỉ là mặc dù đậu phụ tươi vẫn luôn bán tốt, số lượng mỗi ngày bán ra cũng ổn định, tuy bán được nhiều đậu phụ nhưng tiền lời cũng chưa chắc kiếm được nhiều, vì vậy Ngô Điền Phúc liền suy nghĩ thêm nhiều phương pháp khác như làm váng sữa đậu nành, đậu phụ khô, ...… để có thể bán thêm được nhiều tiền lời hơn.
Ngô Điền Phúc thấy Tô Mộc Lam đến mua đồ liền vui vẻ lôi kéo Tô Mộc Lam hỏi han ân cần, sau đó lại gói tương đậu mà ông đã tự tay làm nhét vào trong giỏ của Tô Mộc Lam.
Tô Mộc Lam từ chối không được, đành phải nhận lấy sau đó nói cảm ơn với Ngô Điền Phúc rồi trả tiền đậu phụ và đậu phụ khô.
Ngô Điền Phúc vốn dĩ không muốn nhận tiền của Tô Mộc Lam, nhưng nghĩ đến trên huyện thành chỉ có một xưởng đậu phụ của ông, sau này chắc Tô Mộc Lam cũng sẽ thường xuyên đến mua đậu phụ, nếu lúc này ông không cần trả tiền thì sau này Tô Mộc Lam sẽ ngại ngùng không đến mua được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận