Nông Gia Mẹ Kế Đanh Đá Dưỡng Oa

Chương 814 - Tổn thất

Mấy ngày trước, thanh thế của quán lẩu đã được lan truyền ở bên ngoài, rất nhiều người đều tò mò món lẩu này là vật gì.
Thấy tiệm lẩu này cuối năm khai trương, càng trở nên hoài nghi.
Mà khi nhìn thấy quán lẩu này khai trương, tấm biển hiệu trên cánh cửa ra vào của quán vẫn để trống không có chữ nào, lập tức mọi người thi nhau bàn tán sôi nổi.
“Cái quán này sao lại kì lạ như thế, ngay cả cái tên cũng không có, tình huống này là lần đầu tiên được gặp, ngay cả bảng món ăn chủ đạo cũng không treo.”
“Ngươi đại khái không biết rồi, tên quán lẩu này là do thực khách quyết định.”
“Ngươi nói vậy ta nghe không hiểu, như thế rốt cuộc là có ý gì?”
“Chính là người nào tới quán lẩu ăn uống mà chi hết một trăm đồng tiền thì có thể bắt được một cái thẻ trúc, cửa ra vào này có mấy cái rương lớn, phía trên cái rương treo từng cái tên để mọi người chọn lựa, nếu ngươi thích cái tên nào, liền đem thẻ trúc tới cái rương đó là được.”
“Tiêu nhiều tiền chi nhiều tiền thì sẽ lấy được nhiều thẻ bài, ngươi muốn chọn cái tên nào thì đương nhiên cũng càng dễ dàng được chọn, cho nên nói tên quán là do các thực khách quyết định.”
“Việc này đúng là thú vị, quán lẩu này thật đúng là sáng tạo khác người đó.”

“Chuyện sáng tạo khác người còn nhiều, quán lẩu này không có sẵn đồ ăn, chỉ có nồi không, muốn ăn cái gì thì sẽ chọn đồ ăn đó, tự mình đi nấu, rất tiện.”
“Muốn ăn cái gì thì nấu cái đó, như thế cũng rất tiện, trong mùa đông lạnh lẽo này, ăn nồi lẩu nóng hầm hập, lại vây quanh than hỏa, chỉ nghĩ thôi đã thấy rất thoải mái rồi.”
“Mấu chốt nhất chính là, mùi vị thật sự rất ngon, nồi cay có vị cay rát tươi ngon, còn cả nồi canh nấm, đều là dùng các loại nấm nấu lên làm nước dùng, rất tươi ngon, vài người cùng nhau ăn, cũng không cần lo lắng ai ăn cay, ai không ăn cay, gọi món ăn không khắc phục được điểm này thì ăn lẩu đều có thể giải quyết được vấn đề.”
“Nói vậy cũng muốn đi nếm thử mùi vị món lẩu này…”
“Muốn nếm thì đi nếm, cũng không phải đồ vật quý gì, đi thôi!”
Người vốn tò mò, thèm thuồng món lẩu đã lâu, thậm chí là người đi ngang qua nhìn vào bên trong hóng chuyện đều không nhẫn nại nổi khi ngửi thấy mùi vị thơm nức từ trong quán lẩu bay ra, họ bèn đi vào nhìn một cái, nếm thử.
Ngày mở cửa đầu tiên của quán lẩu liền nghênh đón một cái khởi đầu vững chắc và tốt đẹp.
Rồi sau đó mấy ngày, ngày nào cũng buôn bán phát đạt, khách khứa ngồi đầy.
Tuy Lục Văn Tình điều hành Thất Lý Hương được vài năm, ngược lại kinh doanh quán lẩu cũng không xa lạ, nhưng rốt cuộc là quán mới, đã nhiều ngày cũng mời Tô Mộc Lam tới xem một chút, cải tiến một vài chỗ.
Tô Mộc Lam ở trong quán liên tiếp hai ngày, thấy Lục Văn Tình đều xử lý mọi chuyện ổn thỏa, chỉ đưa ra mấy chỗ chi tiết nhỏ, cải tiến một chút.
Hai ngày này Bạch Thạch Đường cũng hơi bận rộn.
Bởi vì Trần Thượng được phái đi mua vải tơ sống đã trở lại.
Người thì thật sự bình an, cũng không gặp được chuyện gì không ổn, chẳng qua lại không mua được vải tơ sống về.
Nguyên do là vì có người ra giá cả cao hơn, người bán luôn do dự mãi, cuối cùng thu hồi tất cả hàng về, hơn nữa bởi vì không ký kết chứng từ nên chỉ hoàn trả lại tiền hàng, không hề bồi thường cho đối tác.
Một chuyến đi qua đi lại, tiêu phí rất nhiều tiền, tiền bạc qua tiền trang lại bị chiết khấu một phần, nếu thu hồi tất cả trong ngoài thì sẽ bị tổn thất một phần.
“Là tiểu nhân làm việc bất lợi, cô phụ kì vọng của chủ nhân.” khuôn mặt Trần Thượng tràn đầy áy náy, “Tiểu nhân vốn cũng không nên mềm yếu như vậy, chẳng quba người ở đất khách, không rõ ràng lắm đối với thế cục ở bên đó, không dám tỏ ra cường thế quá mức, tránh cho việc người bán kia liên hợp lại với người khác, sau này hoàn toàn cắt đứt mối làm ăn buôn bán với người khác ở đó.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận