Nông Gia Mẹ Kế Đanh Đá Dưỡng Oa

Chương 304 - Độc lập

“Nương à, nương không cần đưa con đi học đường đâu, đường tới học đường con đã nhớ kỹ, có thể tự mình đi được.” Bạch Mễ Đậu nói.
“Nhưng hôm nay dù sao cũng là ngày đầu tiên con đi học, thật sự không cần nương đưa con đi sao?” Tô Mộc Lam xoa xoa cái đầu nhỏ của Bạch Mễ Đậu, “Ngày hôm qua các tỷ tỷ tới lớp học trong tộc, ta cũng đưa đi qua đó.”
“Các tỷ tỷ khác, con là nam tử hán, nếu người khác nhìn thấy con còn cần nương đưa đi học đường, e là sẽ chê cười con là con nít chưa cai sữa.” Bạch Mễ Đậu ngảng đầu nói, “Con cũng cảm thấy đã là con trai thì nên tự làm việc của mình, không thể để nương lúc nào cũng phải che chở.”
Tô Mộc Lam nhìn Bạch Mễ Đậu, suy nghĩ một hồi lâu, gật gật đầu, “Vậy được rồi, tự con đi đi, chờ sau khi tan học thì nhớ về nhà sớm.”
Đứa trẻ đã muốn độc lập, thế thì phải cho nó cơ hội độc lập và không gian riêng.
“Vâng ạ, con đi trước đây.” Bạch Mễ Đậu dứt lời, bộ dáng quyết tâm theo con đường học hành mà chạy về phía trước, giống như chim tước được xổ lồng.
Tô Mộc Lam khẽ cười cười, xoay người đi về phía nhà mình, tiếp tục bận bịu làm thức ăn.
Bạch Mễ Đậu chạy một mạch tới học đường, nhìn canh giờ, chớp đôi mắt một chút.
Hôm nay là chạy vội tới, cho nên tới sớm hơn nhiều so với dự tính.
Canh giờ còn sớm, tiên sinh còn chưa từng tới, nhưng đã có hài đồng lục tục tới rồi học đường, lập tức vào phòng, ở chính mình chỗ ngồi chỗ ngồi xuống.
Hôm nay là ngày đầu tiên Bạch Mễ Đậu tới học, đám trẻ nhìn có người mới đến nên rất tò mò, đưa mắt đánh giá một lượt từ đầu xuống chân.
Có một đứa trẻ nhiều tuổi hơn một chút, tên là Trương Nhạc Sinh đã đi tới, “Ngươi chính là Bạch Vũ Lâm sao?” “Đúng vậy.” Bạch Mễ Đậu lễ phép đáp lại.

“Ta là học sinh ở nơi này, tên là Trương Nhạc Sinh, hôm qua tiên sinh dặn dò, nói hôm nay ngươi nhập học, phòng bên có lớp, ngươi đi theo ta, ta mang ngươi đi tìm chỗ ngồi.”
“Đa tạ.” Bạch Mễ Đậu đi theo Trương Nhạc Sinh tới lớp học ở bên cạnh, được dẫn đến một cái bàn ở bên cửa sổ ngồi xuống. “Trước tiên ngươi cứ ngồi tạm ở chỗ này đã, chờ lát nữa tiên sinh sẽ tới, mọi việc nghe tiên sinh sắp xếp là được.” Trương Nhạc Sinh nói, “Ta cũng phải đi học, cáo từ.”
Bạch Mễ Đậu hướng về phía Trương Nhạc Sinh vái chào, sau đó tiếp tục ngồi xuống, mang giấy và bút mực của chính mình ra, đặt ngay ngắn, trật tự lên bàn.
Những đứa bé khác cũng lục tục vào phòng. Nơi này có hai đứa trẻ ở thôn Bạch gia, quen biết với Bạch Mễ Đậu, thấy Bạch Mễ Đậu cũng tới học đường để học, liền thò đầu qua nói chuyện, đến khi tiên sinh tới mới chạy nhanh về chỗ ngồi ngay ngắn, chờ vào học.
Ngày đầu tiên đi học, Bạch Mễ Đậu hơi lo lắng một chút, nhưng tiên sinh tính tình hiền hòa, những đứa trẻ khác cũng đều là ở các thôn lân cận, đa số đều hiền lành, cho nên cậu bé yên tâm hơn nhiều.
Chờ đến gần buổi trưa tan học, Bạch Vĩnh Hòa tới tìm Bạch Mễ Đậu, “Đi, đi cùng ta về nhà.”
Phùng thị tham ăn, dường như cứ cách ngày là đến nhà Tô Mộc Lam mua rất nhiều thức ăn, rất nhiều thời điểm nàng còn chưa kịp làm xong, đến khi Tô Mộc Lam làm xong mới sai bọn nhỏ làm chân chạy đưa tới nhà.
Bạch Mễ Đậu là bé trai trong nhà, thường xuyên xung phong nhận những việc như thế này, cho nên rất quen thuộc với Bạch Vĩnh Hòa.
Lúc này nhìn thấy Bạch Vĩnh Hòa, Bạch Mễ Đậu cười híp cả mắt lại “Vĩnh Hòa ca, sao hôm nay ca lại về nhà sớm vậy?”

Ngày thường, Bạch Vĩnh Hòa ham mê đọc sách, mỗi khi tan học luôn muốn xin tiên sinh giảng giải một phen, cho nên mỗi ngày về nhà thường muộn hơn mọi người một chút.
“Hôm nay là ngày đầu tiên ngươi tới học đường, nếu về muộn thì ta sợ thím Tô sẽ lo lắng về ngươi.” Bạch Vĩnh Hòa cười đáp.
Phùng thị dặn dò hắn ở trong học đường phải để ý chăm sóc cho Bạch Mễ Đậu nhiều hơn, Bạch Vĩnh Hòa nhớ rõ ràng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận