Nông Gia Mẹ Kế Đanh Đá Dưỡng Oa

Chương 240 - Tàn phế.

Bây giờ nghe Phùng thị nói vậy liền mím môi cười: “Được.”
Công việc đã bàn xong, Quế thị cũng không ở lại thêm, nói trong nhà còn có nhiều việc cần làm, sau đó vội vàng rời đi.
Nhìn theo Quế thị rời đi, Phùng thị liền thở dài.
“Sao, có chuyện gì vậy?” Tô Mộc Lam tò mò hỏi.
“Quế tẩu tử này, nhà chồng nàng là Hà Mộc Lâm ở thôn Hà gia, phụ mẫu của Quế thị vốn cũng là thợ mộc, Hà Mộc Lâm là đồ đệ của Quế bá, sau khi ở chung một thời gian liền có cảm tình với nhau, Quế bá dạy dỗ Hà Mộc Lâm nên thấy hắn không tồi, công việc thợ mộc cũng làm khá tốt, hai nhà đều đồng ý nên Quế tẩu tử liền gả cho Hà Mộc Lâm, trở thành phu thê.”
Phùng thị nói: “Sau khi Quế tẩu tử và Hà Mộc Lâm thành hôn thì tình cảm rất tốt, ai cũng hâm mộ, hai người phu thê mới cưới đều có công việc ổn định, một người làm mộc, một người làm điêu khắc, tiền cũng kiếm được nhiều, cuộc sống không tệ, nhưng không bao lâu sau, Hà Mộc Lâm dẫn người đi chặt gỗ không cẩn thận bị đống gỗ kia đè vào người, hai chân đều bị chặt đứt, tay phải cũng không thể dùng được nữa, người đã bị tàn phế.”
“Quế tẩu tử có tay nghề, làm đồ vật kích thước lớn thì nàng làm không được, nhưng cũng nhận nhiều công việc điêu khắc, thu nhập trong nhà cũng không phải là vấn đề, nhưng Hà Mộc Lâm sau khi xảy ra tai nạn thì giống như biến thành một người khác, suốt ngày chửi rủa không ngừng….”
Phùng thị từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ phải chịu qua ủy khuất gì, không thể nhìn được việc như vậy, nói tới chuyện này thì nước mắt gần như đã chảy ra.
“Cuộc sống của Quế tẩu tử thật sự không dễ chịu…” Trong lòng Tô Mộc Lam cũng có chút thở dài.
Nhưng thở dài thì cũng chỉ vậy thôi, việc này cuối cùng vẫn là việc nhà củba người khác, không phải là chuyện mà các nàng có thể can thiệp vào được, cũng chỉ có thể đồng cảm với tẩu ấy, giúp đỡ một chút việc kinh doanh mà thôi.
Nếu đã thấy cảm xúc không tốt thì chuyện tiền bạc tốt nhất cũng không nên trả thiếu.
Lại nói chuyện với Phùng thị một lúc, chờ đến khi mặt trời đã đi về một phía, liền về nhà cùng bốn củ cải nhỏ dọn dẹp nấu bữa tối.
Việc buôn bán của Ngô Ký, từ khi khai trương cũng đã náo nhiệt rồi.
Mặc dù Tô Mộc Lam không thể thường xuyên đi xem rốt cuộc náo nhiệt tới mức nào nhưng từ danh sách Ngô Trác Viễn mang tới mỗi lần đến vận chuyển thức ăn thì số lượng đồ ăn cần làm đang tăng đều đặn.
Trong đó, bán tốt nhất là bánh trứng gà và khoai lang sấy khô.
Và cũng rất nhanh, đã tới ngày Ngô Trác Viễn chia lợi nhuận cho Tô Mộc Lam.
“Từ khi khai trương đến giờ, đã là mười ngày, ta cùng thê tử đã kiểm kê lại sổ sách, đây là lợi nhuận của Tô tẩu tử.” Ngô Trác Viễn đưa sổ sách và tiền cho Tô Mộc Lam.
Tô Mộc Lam nhận lấy, bàn tay cũng nặng nề hơn.
Túi tiền to như này, so với trong tưởng tượng của nàng thì còn nặng hơn nhiều.
Giai đoạn trước khi cửa hàng khai trương, thì mọi việc đều rất khẩn trương, tiền nguyên liệu ban đầu dự tính là cứ mười ngày tính một lần, nhưng lúc này thì Ngô Trác Viễn vào hai ba ngày trước đã thanh toán trước một khoản để Tô Mộc Lam có tiền quay vòng.
Cho nên lần này Ngô Trác Viễn đưa tới là lợi nhuận thuần chưa trừ chi phí, bên Tô Mộc Lam coi như được chia hai lượng bạc.
Mười ngày đã thu được nhiều như vậy, nếu là một tháng thì lợi nhuận thuần có thể là sáu hoặc bảy lượng bạc.
Dựa theo giá thực phẩm và mức thu nhập lúc này thì một nhà nông bình thường một năm có bốn năm lượng bạc đã đủ để toàn bộ gia đình ăn uống chi tiêu sinh hoạt, nên mức thu nhập này có thể nói là vô cùng ấn tượng.
Nếu tính ra thì so với hồi trước nàng lên trấn bày quán còn kiếm được nhiều hơn và nhanh hơn.
Ngô Trác Viễn cũng cực kì phấn khích, chóp mũi có chút ửng đỏ: “Dựa phúc của Tô tẩu tử, việc buôn bán rất náo nhiệt, đây mới chỉ là lúc bắt đầu, mọi người xung quanh đều đánh giá không tệ, mấy ngày nay còn nghe nói đã có người ở nơi này mua rất nhiều đồ ăn muốn vận chuyển lên huyện thành để tìm vận may.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận