Nông Gia Mẹ Kế Đanh Đá Dưỡng Oa

Chương 539 - Thật trùng hợp

Bạch Thạch Đường dẫn người nhà đi dạo bên trong cửa hàng, còn Liêu chưởng quầy đi giải quyết công việc.
“Cửa hàng này của ngươi mở thật lớn...” Tô Mộc Lam nhấp một ngụm nước trà rồi nói.
“Cũng tạm, nơi này lúc trước là quán trà, việc buôn bán không nóng không lạnh, vẫn muốn xoay sở ra ngoài, ta thấy nơi này cũng khá rộng rãi, liền bàn bạc thuê lại.” Bạch Thạch Đường uống cạn nước trà trong chén, “Ngươi có muốn đi chọn lựa một ít vải dệt hay không?”
Tô Mộc Lam vốn có dự định mua một ít vải dệt về cho Bạch Thạch Đường làm bộ vỏ chăn và khăn trải giường mới, vì vậy liền gật đầu, “Ừ, đi xem.”
Bạch Mễ Đậu gãi gãi lỗ tai, “Cha, nương, vừa rồi con nhìn thấy bên cạnh là Tứ Bảo Trai, con muốn đi nhìn xem có thứ gì có thể mua hay không.”
Bé trai không có bất cứ hứng thú gì với vải dệt, lại hiếm khi được tới huyện thành nên Tô Mộc Lam liền gật đầu, “Được rồi, con đi chọn trước đi, chờ lát nữa chúng ta sẽ đi tìm con.”
Khi Bạch Mễ Đậu tới có mang theo một chút tiền tiêu vặt, có điều mấy thứ như sách vở bút mực cũng tương đối đắt, số tiền tiêu vặt đó của cậu bé e là sẽ không đủ.
“Vâng.” Bạch Mễ Đậu đồng ý, hưng phấn rời đi.
Còn Tô Mộc Lam lại cùng Bạch Thạch Đường đi xuống, vào trong cửa hàng chọn lựa vải dệt.
Linh Lung Các chỉ bán vải vóc, không bán trang phục, toàn bộ cửa hàng chia làm mấy khu vực, phân loại theo giá cả cao thấp, chất liệu khác nhau mà tiến hành phân chia, hiển nhiên là bù trừ chi phí theo cấp bậc rồi mới tiến hành phân chia, vào thời điểm đề cử cho khách hàng cũng dễ dàng cho việc chọn lựa hàng hoá.
Tô Mộc Lam đến từ hiện đại, sau khi xem xong cũng không nhịn được gật đầu, “Suy nghĩ của ngươi rất kì lạ, nhưng rất chu toàn.”
“Đều là suy nghĩ của Liêu chưởng quầy.” Bạch Thạch Đường cười nói.
“Biết dùng người khéo cũng là một loại năng lực.” Tô Mộc Lam không hề bủn xỉn lời khích lệ của chính mình, nhoẻn miệng cười nói.
Bạch Thạch Đường cũng cười cười, dẫn Tô Mộc Lam tiếp tục chọn lựa vải vóc.
Lầu một có hai khu vực, giá cả vô cùng bình dân, còn lại là lầu hai chất liệu vô cùng tốt, giá cả cũng đắt hơn, thí dụ như các loại vải lụa, tơ tằm.
Để làm khăn trải giường cùng vỏ chăn để dùng thì chỉ cần mềm mại tinh tế, chứ không cần sang quý, Tô Mộc Lam thấy một loại vải bông tinh xảo, chất liệu khá tốt, khi sờ cũng khá mềm mại, nhìn màu sắc và hoa văn giống nhau để lấy một cuộn.
Sau khi chọn lựa xong, lại lên lầu hai, chuẩn bị chọn mấy nguyên liệu may quần áo, cho bọn nhỏ làm trang phục mùa hè dùng.
Ngày xuân thời gian ngắn, thời tiết càng ấm áp hơn, trang phục hè này sẽ sớm được dùng để mặc lên người.
Để làm quần áo, Tô Mộc Lam liền chọn lựa một ít màu sắc bắt mắt lại không lòe loẹt, chất liệu mềm mại thoải mái, nhưng nguyên liệu thoạt nhìn cũng không coi là đặc biệt chói mắt, nói như vậy, khi mặc vào hết sức thoải mái, cũng sẽ không quá bắt mắt, vô cùng thích hợp khi mặc ở trong thôn.
Chọn trong chốc lát, Liêu chưởng quầy có việc tới tìm Bạch Thạch Đường, Bạch Thạch Đường liền đi theo hắn đi xuống trước.
Còn lại Tô Mộc Lam tiếp tục cẩn thận chọn lựa, ánh mắt dừng ở một đám vải vóc màu trúc xanh ở bên cạnh.
Loại màu sắc này, ngày mùa hè làm thành váy để mặc, nhìn cũng vô cùng thoải mái, mát mẻ.
Tô Mộc Lam hạ quyết tâm, liền duỗi tay đi lấy.
Chợt, một bàn tay đồng thời với nàng phóng tới chỗ cuộn vải kia.
Ngay sau đó, cái tay kia lại đồng thời buông ra cùng với tay của Tô Mộc Lam.
“Xin lỗi……”
Tô Mộc Lam cùng người nọ lại đồng thanh lần nữa, sau khi mở miệng liền sửng sốt một chút, sau khi nhìn thấy khuôn mặt của đối phương, hai người đều nở nụ cười.
“Lục chưởng quầy.”
“Tô tẩu tử.” Lục Văn Tình rất kinh ngạc và mừng rỡ, “Thật không ngờ đụng phải tẩu ở chỗ này.”
“Tới huyện thành có một số việc, thuận tiện dạo một chút, mua một ít nguyên liệu trở về cho bọn nhỏ làm trang phục hè.” Tô Mộc Lam nhoẻn miệng cười nói, “Lục chưởng quầy cũng tới mua vải dệt sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận