Nông Gia Mẹ Kế Đanh Đá Dưỡng Oa

Chương 321 - Da mặt dày

“Nhìn ngươi kìa, tầm mắt hạn hẹp quá, cái gì cũng không biết, những người đọc sách như vậy không chỉ bản thân có học vấn mà còn có thể kiếm tiền, đâu cần để ý nhà vợ có tiền hay không? Để ta nói cho ngươi biết, người đọc sách luôn coi thường tiền tài, e ngại những nhà buôn bán nặng nề về đồng tiền, bản thân nhà người ta là người đọc sách thanh quý, ta nghe nói cháu gái kia của Trịnh thị chỉ là con nhà nông bình thường, cuộc sống hàng này cũng không khá giả, dáng người không cao, nghe nói còn hơi mập.”
“Điều kiện như thế mà có thể gả đến chỗ tốt như vậy sao? Thanh Hà nhà ta có lẽ còn khá hơn con bé ấy. Thanh Hà nhà ta vừa có dáng dấp cao, thân thể ổn, nấu cơm làm việc nhà, mọi thứ đều giỏi, nhưng nhìn năm nay những người tới cầu hôn xem, toàn là dưa vẹo táo nứt, thật sự chẳng có ai nhìn được, nhà tốt nhất chỉ cũng chỉ có hai con trâu trong nhà, nhiều hơn nhà ta vài mẫu đất.”
“Haiz, chắc ngươi cũng không biết điều này, cháu gái của Trịnh thị biết chữ, biết đọc sách, cha của con bé là lão đồng sinh, trong nhà chỉ có một cô con gái, từ nhỏ đã đọc nhiều loại sách, coi như hợp thành một đôi với tú tài nhà người ta còn gì, ngươi ngẫm lại xem, tú tài rất thích đọc sách, muốn tâm sự với vợ về một cuốn sách nào đó, kết quả bà vợ không biết nổi một chữ, thế thì còn gì là thú vị nữa?”

“Đúng rồi, ta nghe nói lão gia nhà quan cưới tiểu thiếp đều đầy mình chữ nghĩa, gọi là cái gì nhỉ… à, là hồng tụ thêm hương (chỉ việc thư sinh đọc sách có mỹ nữ bên cạnh), ta thấy hay là ngươi bảo Thanh Hà nhà ngươi cũng đi học một chút, sau khi biết chữ thì biết đâu sẽ khác. Nam nhân đi ra ngoài làm việc, biết chữ cũng sẽ tìm được việc tốt, nữ nhân biết được sách, không phải sẽ tìm được nhà chồng tốt hay sao.”
“Các ngươi nói có vẻ nhẹ nhàng nhỉ, biết chữ đọc sách, đâu phải là chuyện dễ dàng như vậy? Đi chỗ nào tìm tiên sinh bây giờ, có tiên sinh nào chịu thu nhận bé gái làm học sinh chứ?”
“Có gì khó đâu, chẳng phải Tô thị kia đưa ba đứa con gái đến lớp học trong tộc đọc sách sao, ta thấy tiên sinh cũng rất vui, nếu không ngươi cũng đưa Thanh Hà nhà ngươi qua đó học một thời gian xem sao.”
“Tô thị nhà người ta da mặt dày, chẳng lẽ ta cũng da mặt dày theo hay sao …”
“Cái gì mà da mặt dày, ngươi đúng là tầm mắt hạn hẹp, mở to mắt ra mà nhìn, cô nương nhà người ta đọc sách là chuyện mất mặt thì tại sao nhà tú tài kia lại nhất quyết chỉ muốn lấy cô nương nhà người ta chứ không lấy ai khác. Ta thấy, có khi có người cố ý nói móc máy, muốn để những cô nương nhà người khác đều không đi đọc sách, để chỉ một mình con gái nhà mình cao quý. Đến khi làm mai mối, chẳng phải là sẽ được hưởng lợi lớn hay sao?”
“Ta thấy lời này có lý, có một số người chính mình gặt hái được một ít lợi lộc, nhưng sợ phải chia cho người khác, cho nên nói miếng thịt này ăn có vị chua. Ngươi nghĩ đi, Tô thị là người thế nào? Biết làm thức ăn, lại biết buôn bán, người này khôn khéo như thế, nếu nàng ta đã muốn đưa con gái đến lớp học trong tộc đọc sách, thế thì việc đọc sách này đâu thể là chuyện xấu chứ?”
“Đúng là có chuyện như vậy … Nếu đã nói thế thì chúng ta có nên học theo nhà Tô thị hay không?”
“Ta dự định đưa con gái thứ ba nhà ta đi học. Con gái thứ ba nhà ta bộ dáng không tệ lắm, lại thông minh. Bây giờ cho đi đọc sách mấy ngày, nhận biết mặt chữ, có thể tìm được nhà chồng tốt thì cũng là chuyện vui.”
“Thế thì ta cũng phải suy nghĩ tính toán mới được …”
Việc phơi khoai lang đỏ khô không học theo được, làm thức ăn cũng không học được, nhưng đưa con gái nhà mình tới lớp học trong tộc đọc sách, chuyện này vẫn có thể học được.
Mấy phụ nhân ở chỗ này lẩm nhẩm một lúc lâu, chờ đến giờ nấu cơm mới về nhà. Sau khi về nhà lại thương lượng với người trong nhà về chuyện đưa con gái đi học.
Bạn cần đăng nhập để bình luận