Nông Gia Mẹ Kế Đanh Đá Dưỡng Oa

Chương 420 - Thất vọng

Vợ mình là loại người gì, Bạch Khang Nguyên vẫn hiểu rõ, cho nên không dặn dò gì thêm nữa.
Còn về phía Trịnh thị, qua một lúc lâu sau lại nói, “Haiz, ông nhà à, ông nói xem liệu Bạch Thạch Đường có thể vẫn còn sống hay hay không?”
“Nghĩ vớ vẩn gì thế...” Bạch Khang Nguyên nở nụ cười, “Người trong tiêu cục tận mắt nhìn thấy, thế còn có thể là giả sao? Không tìm được thi thể là vì cái thung lũng đó rất khó để đi xuống, mười ngày sau mới có người xuống tới nơi, thế thì thi thể đã sớm bị dã thú trong rừng kéo đi rồi.”
“Vách núi cao như vậy, ngã xuống mà vẫn có thể giữ được tính mạng, chỉ sợ không phải người mà là thần tiên rồi.”
“Nếu thật như thế thì sao Tô thị lại một mực chắc chắn Bạch Thạch Đường còn sống chứ?”
Trịnh thị vẫn nhíu chặt mày, cảm thấy chuyện này vô cùng khó hiểu, “Nhưng nếu con bé chướng mắt Trương Môn Nghĩa, lẽ ra nên nói thẳng là được, không cần phải nói câu chặn đứng đường lui của mình như vậy mới đúng, con bé vẫn còn trẻ tuổi, ngày tháng sau này còn dài mà …”
“Nhắc lại ngày ấy lúc Bạch Thạch Đường qua đời, khi tin tức truyền về, người trong thôn đã đề nghị Tô thị lập một ngôi mộ chôn di vật của Bạch Thạch Đường, nói là ngay cả khi thi thể không mang về được, nhưng có phần mộ thì mỗi năm cũng có thể cúng bái hương khói, nhưng lúc ấy Tô thị sống chết cũng không cho lập.”
“Lại qua một khoảng thời gian nữa, Tô thị như bị thay đổi thành người khác, vừa đánh vừa mắng mấy đứa trẻ Thủy Liễu, bây giờ ngẫm lại cho thấy, chẳng phải là Tô thị này chính vì không tin Bạch Thạch Đường đã mất mà đầu óc bị kích thích, cho nên bản thân cũng không tỉnh táo hay sao?”
Bạch Khang Nguyên lại nói tiếp, “Năm ngoái bị ngã một cái, bản thân liền tỉnh táo lại, có điều mặc dù đã tỉnh táo rồi, nhưng nỗi lòng nhớ thương Bạch Thạch Đường vẫn không sửa được là sao?”

“Có lẽ là như vậy.” Trịnh thị tán thành mà gật đầu, “Haiz, Tô thị một lòng say mê như vậy đúng là hiếm có …”
Đương triều cổ vũ việc kết hôn, rất nhiều tang phu quả phụ cũng vì chuyện tái giá mà thậm chí vứt con mình ở lại nhà chồng không thèm quan tâm. Những người giống như Tô Mộc Lam này, rõ ràng chồng đã không còn nữa mà vẫn tình nguyện ở vậy, thật sự là hiếm có.
Tô Mộc Lam này, thật sự là quá trọng tình trọng nghĩa.
“Đúng vậy.” Bạch Khang Nguyên thở dài, trong lòng cũng sinh ra vài phần kính nể đối với Tô Mộc Lam.
Buổi sáng ngày hôm sau Trịnh thị liền ra cửa.
Chẳng qua lần này bà không tới thôn Tả Gia tìm Trương Lê Hoa, mà là trực tiếp đi tới thôn Trương Gia tìm Trương Môn Nghĩa, nói rõ tình huống ở chỗ Tô Mộc Lam cho Trương Môn Nghĩa nghe.
“Cũng tại thím hơi hấp tấp, nên hỏi rõ ý tứ của Tô thị trước mới đúng, kết quả tự đưa ra ý kiến, khiến chuyện trở thành trò cười, thật có lỗi…”
Trên mặt Trịnh thị đầy áy náy, liên tục nói “Chuyện này ta vốn muốn nói với tỷ tỷ của cháu, nhưng tỷ tỷ cháu cũng sắp sinh rồi, ta sợ sẽ làm kinh động đến con bé, khiến xảy ra chuyện không tốt, cho nên ta tới nói trước một tiếng cho cháu, sau này cháu tìm cơ hội thích hợp nói cho tỷ tỷ cháu nghe chuyện này nhé.”
“Chờ tỷ tỷ cháu sinh xong, trong lúc ở cữ thì ta đến thăm hai mẹ con một thể, sau đó sẽ xin lỗi tỷ tỷ cháu.”
Trương Môn Nghĩa vốn thấy Trịnh thị tới cửa, cho rằng có tin vui, hiện tại nghe được những lời như vậy, lòng tràn đầy chờ mong hóa thành vô vàn thất vọng.
Chẳng qua Trương Môn Nghĩa đã là người trưởng thành, cho nên hắn cũng không bộc lộ cảm xúc quá nhiều, chỉ nhìn về phía Trịnh thị nói, “Thím đừng nói những lời như vậy, thím cũng có ý tốt, chẳng qua việc kết hôn này cũng phải chú ý tới duyên phận, nếu đã không có duyên với nhau thì có cưỡng cầu cũng không được.”
“Chỉ có thể nói như vậy.” Trịnh thị gật đầu, “Chờ sau này gặp mối thích hợp thì thím lại nói với cháu nhé.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận