Nông Gia Mẹ Kế Đanh Đá Dưỡng Oa

Chương 371 - Nghe hiểu chưa

Thấy Phùng thị nghe lọt vào tai những lời nàng nói, còn muốn cùng nàng đi tìm Lý chính, Trương thị vội vàng đồng ý, “Phùng tẩu tử nói đúng, phải đi tìm Lý chính thúc, nói rõ ràng rành mạch chuyện này, không thể để cả thôn chúng ta bị một quả phụ lừa xoay như chong chóng.”
Vừa nói chuyện, Trương thị vừa lôi kéo Phùng thị cùng đi tới nhà của Bạch Khang Nguyên.
Bạch Khang Nguyên thấy hai người Phùng thị và Trương thị cùng nhau tới, ban đầu còn hơi kinh ngạc khi thấy hai người vốn quan hệ không tốt lắm, sao lại có thể cùng nhau đi tới đây tìm ông, nhưng sau khi nghe xong Trương thị nói những lời này, đôi mày liền nhíu chặt lại.
“Lý chính thúc, vợ của Bạch Nhị Ngưu trở về nhà mẹ đẻ một chuyến liền hỏi thăm ra vấn đề, có lẽ chuyện này không sai được.”
Khi Phùng thị nói chuyện, ánh mắt nhìn về phía Bạch Khang Nguyên chớp chớp mắt.
Bạch Khang Nguyên sao có thể không rõ những khúc mắc trong chuyện này, nét mặt ông trở nên nghiêm túc hơn, giọng điệu càng trầm thấp hơn “Chuyện này không phải là việc nhỏ.”
“Đúng là như thế, lừa gạt toàn bộ người trong thôn ta như thế thì đúng là chuyện lớn rồi, Lý chính thúc phải quản giáo thật tốt mới được.”
Trương thị thấy chuyện này sắp thành công, khóe mắt, lông mày đều tràn đầy vẻ mừng rỡ.
“Đúng là phải quản giáo thật tốt mới được.” Bạch Khang Nguyên nói, “Ta nhớ rõ Nhị Ngưu nhà ngươi đang ở nhà phải không.”
“Đúng, đang ở nhà, chiều hôm qua đi làm về, bây giờ có lẽ đang ở nhà ngủ.” Trương thị đáp.
“Thế thì vừa hay, ta sẽ nói chuyện này với Nhị Ngưu.” Bạch Khang Nguyên nhấc chân lên, “Vợ Kim Bắc, ngươi đi về làm việc trước đi, những chuyện còn lại để ta xử trí.”
“Vâng.” Phùng thị cười tủm tỉm đáp lời, ôm bình trong tay đi về phía nhà mình.
Trương thị vui vẻ thỏa mãn dẫn Bạch Khang Nguyên đi về phía nhà mình, trên đường đi vẫn còn tiếp tục lải nhải nói, “Lý chính thúc, thúc tới tìm Nhị Ngưu cũng đúng, chuyện này không nhỏ, đàn bà chúng cháu xen vào không tiện, thúc và Nhị Ngưu nói kỹ càng một chút, xem cần phải xử trí Tô thị kia như thế nào.”
Bạch Khang Nguyên cụp mắt xuống, vẻ mặt âm trầm, không hé răng nửa lời.
Trương thị chỉ nghĩ trong lòng ông không thoải mái khi trong thôn xuất hiện chuyện này, cho nên cũng không nhiều lời nữa, tiếp tục dẫn Bạch Khang Nguyên vào nhà, gọi Bạch Nhị Ngưu dậy.
Bạch Nhị Ngưu đang ngủ mơ mơ màng màng, không biết câu chuyện đầu cua tai nheo thế nào, nhưng thấy Bạch Khang Nguyên tới tận nhà nên nhanh chóng mặc quần áo qua loa và xỏ giày vào, mời Bạch Khang Nguyên ngồi xuống nhà chính uống trà.
“Ngươi lặp lại chuyện này một lần nữa, để Nhị Ngưu nghe rõ ràng.” Bạch Khang Nguyên nói với Trương thị.
“Vâng.” Trương thị gật đầu, kể lại việc Tô thị nói dối và những lời vừa rồi nói với Bạch Khang Nguyên một lần nữa.
Khi nói lại thêm mắm thêm muối một lần.
Cuối cùng lại bồi thêm một câu, “Tô thị này bề ngoài nhìn thành thật, biết thân biết phận, trên thực tế lòng dạ hiểm độc quá …”
“Bạch Nhị Ngưu, nghe hiểu chưa?” Bạch Khang Nguyên ngắt lời Trương thị nói.
Lúc này vẻ mặt của Bạch Nhị Ngưu cau có vô cùng, trên trán toát mồ hôi, gật đầu lia lịa như con gà mổ thóc “Nghe hiểu, nghe hiểu?”
“Vậy ngươi nói xem, chuyện này rốt cuộc là thế nào?” Bạch Khang Nguyên hỏi.
“Đã rất rõ ràng.” Bạch Nhị Ngưu lau mồ hôi trên trán, “Ban đêm Trương Cốc lẻn vào nhà Tô thị, trộm hai mươi cân …” “Hử?” Bạch Khang Nguyên lé mắt nhìn hắn.
“À không, là 50 cân gạo!”
“Ừ.” Bạch Khang Nguyên gật gật đầu, “Đúng là có chuyện như vậy.”
Hai người ngồi chỗ này kẻ xướng người hoạ, Trương thị đứng ở bên cạnh nghe hơi sửng sốt một chút, sau khi phục hồi tinh thần lại liền há miệng muốn biện giải.
Bạn cần đăng nhập để bình luận