Nông Gia Mẹ Kế Đanh Đá Dưỡng Oa

Chương 257 - Câm miệng

“Đúng rồi, người ta nói trong nhà cũng không thiếu mấy thứ này, bảo chúng ta sau này không có việc gì đừng tặng đồ qua đó …”
Trương thị nói xong vội vàng đi vào nhà bếp, bắt đầu bận rộn làm bánh ngọt.
Bạch Nhị Ngưu nhíu mày thật chặt.
Sao lại có cảm giác không ổn lắm, nhưng rốt cuộc không ổn ở chỗ nào thì không biết.
Nhưng rất nhanh Bạch Nhị Ngưu liền biết rốt cuộc là chỗ nào không ổn.
Mã thị vác giỏ tre vào sân, “Ồ, Nhị Ngưu đi ra ngoài làm chạy vặt, nhìn khác trước quá, trông nhanh nhẹn hơn nhiều.”
Chuyện Bạch Nhị Ngưu đi theo Bạch Kim Bắc làm chân chạy vặt buôn bán thì toàn bộ người trong thôn đều biết, hắn cũng coi đây là việc đáng tự hào.

Tóm lại không phải bất kì ai cũng có thể đi theo Bạch Kim Bắc buôn bán.

“Thím Mã đừng đùa cháu nữa.” Bạch Nhị Ngưu cười khà khà “Hiện tại thím Mã tới đây có chuyện gì thế?”
“Không có gì, tới đây để mang trả rổ tre …”
Mã thị còn chưa nói dứt lời, Trương thị đang trộn đường vào bánh ở trong nhà bếp nghe được động tĩnh, vội vàng chạy vọt tới, tiếp nhận rỏ tre trong tay Mã thị, nhìn về phía Bạch Nhị Ngưu nói, “Chẳng là hôm qua thím Mã tới mượn rổ tre, có lẽ lúc này dùng xong rồi liền mang tới trả cho ta.”
“Thím Mã, trong nhà có phải còn bận chuyện gì hay không, cháu hiện tại cũng đang làm bánh ngọt, cũng không nói chuyện được với thím, thím về mau đi.”
Trương thị vừa dứt lời liền đẩy Mã thị ra bên ngoài.
Mã thị không kịp phòng bị, bị đẩy lảo đảo suýt ngã, thấy Trương thị động tay động chân như vậy, bà hơi bất mãn, “Ngươi đẩy ta làm gì thế …”
Bạch Nhị Ngưu nhìn chằm chằm rổ tre trong tay Trương thị một hồi lâu, cuối cùng khuôn mặt tối sầm lại, vươn tay lấy cái rổ tre lại, nói “Đây không phải là cái rổ vừa rồi ta đựng củ mài hay sao?”
Khi Bạch Nhị Ngưu xếp củ mài vào trong rổ tre này, thấy phía trên rổ tre có một thanh tre bị gãy, hắn nhân lúc rảnh rỗi đã sửa lại nó, hơn nữa lúc này ở phía trên rổ tre còn dính một ít đất và một ít vỏ của củ mài.
“Sao lại ở trong tay thím Mã?”
“Ông nhà à, ông nghe ta nói……” Trương thị vội vàng cất tiếng biện giải hòng lấp chuyện đi.
“Câm miệng!” Bạch Nhị Ngưu hét lên một tiếng.
Trương thị thấy khuôn mặt của Bạch Nhị Ngưu tràn đầy tức giận, lập tức rụt cổ lại, không dám hé răng nửa lời.
Mã thị cảm thấy khó hiểu, “Làm sao vậy, sao tự dưng lại cãi nhau ầm ĩ lên thế, chỉ vì cái rổ tre mà đến nông nỗi này sao?”
“Cái rổ tre này vừa rồi được vợ ngươi đựng củ mài, ta mang củ mài về nhà cất xong liền vội vàng mang giỏ tre tới đây trả, sợ làm lỡ việc nhà các ngươi sử dụng hàng ngày.”
“Không phải, thím Mã lấy củ mài này về nhà sao?” Bạch Nhị Ngưu trợn to mắt nhìn.
“Cái gì mà bảo lấy, phải nói là mua.” Mã thị nghe Bạch Nhị Ngưu nói vậy, trong lòng không vui lắm “Ta bỏ tiền ra mua, thông lệ một bên giao tiền, một bên giao hàng, ngươi đừng có ngoảnh đi ngoảnh lại đã không chịu thừa nhận.”
“Ta cũng không nói nhiều với ngươi nữa, ta trả rổ tre cho nhà các ngươi, không còn chuyện gì của ta nữa, các ngươi có chuyện gì thì tự các ngươi đóng cửa lại nói chuyện với nhau.”
Mã thị sợ Bạch Nhị Ngưu đổi ý, ném xuống một câu như vậy xong liền vội vã rời đi.
Bạch Nhị Ngưu nắm chặt giỏ tre trong tay, một lúc sau mới nhìn Trương thị đang rụt đầu rụt cổ đứng ở bên cạnh “Lão tử bảo ngươi mang củ mài cho nhà Bạch Thạch Đường, thế mà ngươi lại cầm đi bán?”
“Ông nhà đừng tức giận …”
Trương thị cúi đầu nhỏ giọng giải thích, “Ta nghĩ cho nhà nàng ta chỗ củ mài này thật đáng tiếc, vừa hay thím Mã nhìn củ mài này muốn mua, ta liền, liền …”
Bạn cần đăng nhập để bình luận