Nông Gia Mẹ Kế Đanh Đá Dưỡng Oa

Chương 740 - Chấm dứt

Để gai chị em bọn họ thanh thản ổn định ở lại phủ thành, bên cạnh đó chửi sấp mặt Quách thị.
Lúc bà ngoại còn trẻ tuổi đã thủ tiết, một mình vất vả lôi kéo mấy đứa bé lớn lên, ở trong nhà vô cùng uy nghiêm, Quách thị rất sợ, bị mắng sợ đến mức không dám ho he nửa lời.
Nhà họ Quách còn buông lời rằng, sau này sẽ làm chủ cho hôn sự của Bạch Đào Chi cùng Bạch Thanh Táo, không cần Bạch Hồng Phú và Quách thị phải nhọc lòng nữa.

Còn về phần Bạch Hồng Phú cùng Quách thị vất vả nuôi lớn hai chị em Bạch Đào Chi cùng Bạch Thanh Táo tỷ thì …

Đã thu nhận lễ hỏi của nhà họ Trầm, coi như là đã bán đứt con gái, thế cũng đủ.
Bạch Hồng Phú là người chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, sợ hai đại cữu ca của nhà họ Quách, lại tính toán rằng hai đại cữu ca này đối xử tốt với hai đứa con gái của chính mình như vậy, sau này nhất định sẽ giúp đỡ một số việc.

Hai đại cữu ca có của cải không tồi, sau này đi lại nhiều hơn một chút, có lẽ cũng thơm lây được ít lợi lộc.
Dù sao lúc này con cái chắc chắn không trở về.
Hai người Bạch Hồng Phú và Quách thị sau khi cẩn thận thương lượng một phen thì gật đầu đồng ý.
Mà bên phía nhà họ Trầm, nhà họ Quách thương lượng xen lẫn đe dọa việc Bạch Đào Chi ly hôn với người nhà họ Trầm.
Đã ly hôn thì người nhà họ Trầm đương nhiên muốn đòi lại lễ hỏi, mà nhà họ Quách bên này rất lợi hại, lại ở phủ thành xa xôi, lễ hỏi này đương nhiên chỉ có thể đòi nhà Bạch Hồng Phú.

Mà đối với Bạch Hồng Phú và Quách thị bên này, đã ly hôn thì người lại không quay về nhà mình, trước kia lễ hỏi vào túi của chính mình, há lại phải lấy ra?
Bạch Hồng Phú không lùi lễ hỏi, bên phía Trầm gia không chịu bỏ qua, thường xuyên tới làm ầm ĩ một phen.
Mà bên phía Bạch Hồng Phú nghĩ đầu trọc không sợ bị nắm tóc, cũng không sợ người nhà họ Trầm tới, nếu có người tới thì sẽ đánh nhau một trận ở trong viện của chính mình.

Lúc này mấy ngày đã qua lâu, Ba huynh đệ nhà họ Trầm thấy nếu không đòi được tiền về tiền thì cũng cảm thấy không thú vị.
Còn bên phía Bạch Hồng Phú bị Ba huynh đệ nhà họ Trầm gây sự nên cảm thấy phiền phức vô cùng, cả thể xác và tinh thần đều mệt mỏi.
Cuối cùng hai bên đành phải hòa giải, cho Ba huynh đệ nhà họ Trầm một nửa bạc, chuyện này coi như chấm dứt.
Tô Mộc Lam không quá bận tâm đến chuyện của Bạch Hồng Phú cùng Ba huynh đệ nhà họ Trầm, chỉ khi biết cuộc sống của Bạch Đào Chi cùng Bạch Thanh Táo ở phủ thành trôi chảy, trong lòng cũng mừng thay cho hai tỷ muội bọn họ.

Dù sao cũng là người mà chính mình cứu ra, đương nhiên cũng hi vọng hai đứa trẻ có cuộc sống tốt hơn một chút.
Vả lại hai huynh đệ nhà họ Quách cũng giúp đỡ tìm kiếm một nhà thích hợp, giúp Bạch Đào Chi tìm nhà chồng ổn thỏa hiền lành, thu xếp ổn thỏa tất cả mọi chuyện cho cô bé.
Mà về phần Bạch Thanh Táo, bởi vì còn nhỏ tuổi nên ở lại nhà họ Quách cùng mấy đứa bé khác, học nữ công thêu thùa, sau này bên người có tài nghệ mưu sinh, cũng coi như là chỗ dựa lâu dài.
Lúc này Bạch Trúc Diệp cũng thật lòng vui mừng thay cho Bạch Thanh Táo, khi nói chuyện liền nhéo cái khăn mà Bạch Thanh Táo đưa cho nàng, khuôn mặt tràn đầy nụ cười.

Trên má đầy thịt bụ bẫm, hai cái lúm đồng tiền rất rõ ràng.
Tô Mộc Lam duỗi tay nhéo nhéo má Bạch Trúc Diệp, giúp cô bé thu gom đồ vật và cất đi.
Ngày hôm sau, Trương mụ mụ tới để đón Cố Vân Khê về nhà. “Không phải nói là chờ năm sáu ngày nữa, chờ đến khi học đường nghỉ ngơi thì mới trở về sao, sao lúc này lại tới đón?” Cố Vân Khê không ở đủ ngày, lúc này không muốn trở về.
“Vốn không muốn để tiểu thư chạy qua chạy lại, chẳng qua trong nhà có một chuyện trọng đại, lão nô cảm thấy mặc kệ thế nào cũng phải nói với tiểu thư một câu.”
Trương mụ mụ thấp thỏm bất an nói.
“Chuyện trọng đại gì thế?” Thấy vẻ mặt của Trương mụ mụ hơi hoảng loạn, Cố Vân Khê hết sức tò mò.
Bạn cần đăng nhập để bình luận