Nông Gia Mẹ Kế Đanh Đá Dưỡng Oa

Chương 41 - Nghe lời của nương

“Nghĩ cái gì vậy.” Bạch Trúc Diệp bên cạnh dùng cùi chỏ chọt vào người cậu bé.
Cũng đúng.
Bạch Mễ Đậu có chút tiếc nuối mà cúi đầu, trong lòng thở dài rồi lại thở dài.

Thịt heo này đắt như vậy, gần năm văn tiền một cân, trong nhà kiếm tiền không dễ dàng, một tháng có thể ăn được một lần đã cảm tạ trời đất rồi, đâu mà dám nghĩ đến ngày ngày cũng ăn.
“Sau này quả thật là không thể ngày ngày ăn mì sốt như vậy được.”
Tô Mộc Lam nhìn động tác nhỏ của đôi long phượng thai này, mỉm cười, “Nước sốt thịt ít như vậy, mùi vị cũng không ngon, mì lại là mì ngũ cốc, chút xíu cũng không ngon, mong chờ cũng phải mong chờ ăn nước sốt đậm đặc nhiều thịt, sợi mì trắng mịn, đậm đà mới được.”
Bạch Mễ Đậu nắm lấy lỗ tai.
Cậu bé không phải không mong chờ ăn loại mì sốt trộn như vậy, nhưng mì sốt trộn ít thịt đã vô cùng khó rồi, cậu bé nào dám cầu thêm ăn cái gì mà sợi mì trắng sốt trộn thịt nhiều nữa chứ?
Tô Mộc Lam nhìn ra tâm tư của cậu bé, xắn tay áo lên, dọn dẹp bát đũa trên bàn, “Nương đem theo các con đi kiếm tiền, sau này bảo đảm bọn con ăn mì trắng sốt trộn ăn đến ngán thì thôi.”
“Vâng, nghe lời của nương, sau này ăn mì sốt trộn.” Bạch Thủy Liễu nhanh chóng đáp lại một câu.
Cô bé không nói ra được nguyên do, nhưng từ hôm nay ở thị trấn bán khoai lang sấy dẻo xong, trong lòng cô bé luôn cảm thấy, Tô Mộc Lam có thể dẫn dắt bọn họ có cuộc sống tốt hơn.
Hơn nữa loại suy nghĩ này, vô cùng mãnh liệt.
“Vâng, đại tỷ nói rất đúng, bọn con nghe lời của nương, đi theo nương làm việc.” Bạch Lập Hạ cùng những người khác, cũng tỏ vẻ đồng ý.
Lần này so với lần trước nói nghe lời hơn, dường như càng có thêm mấy phần từ tận đáy lòng mà ra.
Xem ra, uy tín của nàng ở trong tiểu đội này càng lúc càng trở lên tốt rồi, vậy sau này nhiều chuyện dễ làm hơn rồi.
Tô Mộc Lam nhếch khóe miệng, “Bọn con nguyện ý tin ta là được.”
“Nhanh chóng đem nơi đây thu dọn một chút, buổi trưa cực nhọc một tí, ngoại trừ Thủy Liễu, ba người bọn con cũng đừng nghĩ trưa nữa, đợi một lúc đem khoai lang đi luộc, chúng ta lại nhanh chóng đem phơi làm ra khoai lang sấy dẻo, đến lúc đó không làm lỡ thời gian hai ngày nữa đi phiên chợ bán.”
Phơi khoai lang sấy dẻo có thể đến thị trấn bán được tiền, nhận được tiền là có thể mua thịt, và cũng có thể ăn được mì sốt trộn thơm ngon, cho nên phơi khoai lang sấy dẻo sẽ bằng với mì sốt trộn.
Lúc trước bọn họ cũng chưa từng nghĩ buổi trưa, mặt trời chiếu còn phải ở trên ruộng làm việc, lần này chỉ là ở nhà giúp làm khoai lang sấy dẻo, đã không gọi là vất vả rồi.
Đám nhóc cực kì hứng thú mà gật đầu, bảy tay tám chân mà đem bát đũa trên bàn đều thu dọn hết, đem đi rửa rồi tiếp tục từ trong phòng di chuyển khoai lang ra ngoài, bắt đầu rửa sạch vỏ ngoài, bắc lên nồi luộc, đem gọt vỏ sau đó là đến công đoạn thái lát phơi khô.
Bạch Lập Hạ phụ trách nhóm lửa, Tô Mộc Lam phụ trách thái lát, Bạch Trúc Diệp phụ trách cạo vỏ, Bạch Mễ Đậu thì phụ trách phơi khô.
Bạch Thủy Liễu nói gì cũng không chịu đi vào trong phòng nghỉ ngơi, Tô Mộc Lam nói không lại cô bé, chỉ đành để cô bé ngồi giúp cạo vỏ khoai lang một chút.
Một nhà năm người, liền ở giữa buổi trưa bận rộn.
Đã có kinh nghiệm phơi khoai lang sấy dẻo lần trước, lần này bọn họ cũng tính là một đường thuận lợi, năng suất được nâng lên cao.
Đợi đến lúc mặt trời hơi ngả về phía tây, ba nồi khoai lang sấy dẻo lớn đã toàn bộ phơi ở trong sân.
Tô Mộc Lam lau vệt mồ hôi trên trán, cầm quạt ngồi ở dưới gốc cây táo tàu trong sân, quạt mạnh làm mồ hôi trên người rơi xuống phía dưới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận