Nông Gia Mẹ Kế Đanh Đá Dưỡng Oa

Chương 292 - Khinh thường

“Đợi đến khi thu hoạch vụ thu, thấy khoai lang đã trưởng thành, trong lòng cũng yên tâm, cho nên mấy ngày trước đã tới nha môn trên huyện thành để làm khế đất, chỉ là ngày đó đi đến nơi thì được nha sai ở cửa thông báo cho dân phụ ở nhà chờ, đợi đại nhân đến đánh giá cấp bậc đất đai thì tiện thể làm khế đất luôn là được.” Nói như vậy cũng rất rõ ràng và có lý.
Đất mà, phải trồng được lương thực và thu hoạch được thì mới gọi là ruộng đất, nếu không thì chỉ có thể gọi là đất hoang.
Vậy làm thế nào để xác nhận đây là đất hoang hay là ruộng đất thì tất nhiên phải trồng trọt thử rồi, có thu hoạch được lương thực thì mới có thể xác định chứ.
Cho nên Tô Mộc Lam chờ tới khi thu hoạch được khoai lang mới đi làm khế đất là cũng có lý.
Bạch Khang Nguyên thấy thế, liền thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt của ông nhìn Tô Mộc Lam cũng có thêm vài phần khen ngợi.
Ngay cả Phương chủ bộ cũng khẽ gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.
Hàn thị lại càng không hài lòng bĩu môi: “Vậy ai biết được lời nói của ngươi có thật hay không, tên trộm vào cửa hàng gạo để trộm gạo đều nói bản thân đang muốn trả tiền đấy, nếu chủ cửa hàng không chú ý thì ai biết là mua hay là trộm.” Hàn thị này!
Bạch Khang Nguyên bây giờ chỉ muốn khâu miệng Hàn thị lại, chỉ là ngại Phương chủ bộ đang ở đây, chỉ có thể kìm nén sự tức giận, ánh mắt giống như dao sắc liếc về phía Hàn thị như muốn vừa chém vừa băm: “Hàn tẩu tử, chuyện này trong lòng Phương đại nhân sẽ tự hiểu rõ, không cần ngươi nói nhiều.”
“Ta là sợ đại nhân bị nàng ta lừa gạt nên nhắc nhở hai câu mà thôi.” Hàn thị không phục nói.
Tô Mộc Lam nhìn Hàn thị, ánh sáng trong mắt đều đã lạnh xuống, liếc bà ta một cái, sau đó vén áo hành lễ với Phương chủ bộ.
“Nếu đại nhân có nghi ngờ, thì có thể về nha môn điều tra lại là được rồi, ngày đó là mùng hai, khoảng đầu giờ Tỵ ta đã tới nha môn.”
Phương chủ bộ mỉm cười, nhưng không có trả lời Tô Mộc Lam mà là nhìn về phía Hàn thị: “Vị thím này, trời đang lạnh như vậy, thím cũng đã ở trong gió lạnh một lúc lâu rồi, trong nhà không cần nữ nhân lo liệu công việc hay sao?”
Thấy Phương chủ bộ không để ý tới Tô Mộc Lam mà lại nói chuyện với bà, giọng nói còn rất hiền lành, Hàn thị liền nhếch miệng nở nụ cười: “Ta chỉ còn bộ xương cốt già nua này, thổi một chút gió lạnh cũng không quan trọng, chỉ là chuyện lớn như vậy, ta không thể không đi ra ngoài nhìn một chút, trong nhà còn có con dâu và nhi tử, nhưng mấy việc lớn này để cho chúng nó đi làm thì ta không yên tâm, phải tự mình đi xem mới được.”
“Thì ra là thế.” Phương chủ bộ đứng thẳng người, nhìn về phía Tô Mộc Lam: “Đi xem mảnh đất mới khai hoang kia, cũng vừa lúc làm khế đất luôn.”
“Vâng, dân phụ dẫn đường cho đại nhân.” Tô Mộc Lam vén áo hành lễ, đi phía trước dẫn đường.
Phương chủ bộ và những người khác cũng vội vàng đi theo.
Chỉ là khi đi theo cũng không quên trừng mắt liếc nhìn Hàn thị.
Có một vị nha sai không kìm chế được tính tình của mình, liền nhổ một ngụm nước bọt lên mặt đất.
Hàn thị cũng cảm nhận được ác ý của đám nha sai kia, lại thấy Phương chủ bộ không để ý tới chuyện chậm trễ làm khế đất của Tô Mộc Lam, nên có chút bực bội: “Ôi, thói đời bây giờ…”
Những người khác có mặt ở chỗ này, ai cũng đều hiểu rõ chuyện này.
Tô Mộc Lam nói bản thân đã đi huyện thành, canh giờ cũng đều đã nói rõ ràng, tất nhiên không phải nói dối, Phương chủ bộ chỉ hỏi vì sao Hàn thị ở chỗ này, Hàn thị lại trả lời là không yên tâm cách làm của nhi tử và con dâu, có thể thấy được bình thường cũng là người ngang ngược hay xoi mói, cũng không phải người lương thiên gì, tất nhiên cũng biết bây giờ bà ta muốn làm gì.
Hàn thị là người ở cùng một thôn, ở trước mặt người ngoài không những không che chở cho người cùng thôn mà lại cứ muốn bới móc chuyện ra ngoài, loại người hại người hại mình như này thì đương nhiên nhóm người nha sai đều rất khinh thường.
Có người còn trộm cười nhạo, nhưng cũng không ai nói rõ ràng cho Hàn thị, chỉ để lại Hàn thị một người ở tại chỗ tức giận đến dậm chân, mặt đã tái mét vì tức giận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận