Nông Gia Mẹ Kế Đanh Đá Dưỡng Oa

Chương 33 - Có chừng mực

“Nói đi nói lại thì bọn ta chưa làm rõ đã hiểu lầm ngươi, là bọn ta không....”
“Lý Chính thúc đừng nói như vậy, lỗi lầm này không phải do mọi người.” Tô Mộc Lam nói, “Lý Chính thúc cũng là vì đám nhóc Bạch Lập Hạ mà đi tìm ta, mới nghĩ đến muốn thay bọn nó ra mặt, nên chuyện này Lý Chính thúc tuyệt đối đừng nói những lời tạ tội.”

Tô Mộc Lam ánh mắt chớp cười, tiếp tục nói, “Nhưng nói lại chuyện này, đám nhóc Bạch Lập Hạ cũng là những đứa trẻ thật thà, vô duyên vô cớ cũng không thể nghĩ đến những chuyện này, nhất định có người ở trước mặt bọn nó nói gì rồi, bọn nó mới vội vàng gấp gáp đi tìm Lý Chính thúc người.”

“Ta có như thế nào cũng phải tìm người đã ở sau lưng thêu dệt câu chuyện này ra mới được, hỏi hắn vì sao phải nói xằng nói bậy trước mặt đám nhóc Bạch Lập Hạ, chia rẽ mối quan hệ của mẹ con ta, vì sao phải bịa chuyện để nhà bọn ta sống không yên ổn.

Vừa nói chuyện này, có người bởi vì cảm thấy có lỗi vì hiểu lầm Tô Mộc Lam, cho nên lúc đó bỗng nhiên mắt xằngg lên, chen lên phía trước, ý kiến mà nói, “Nhà Thạch Đường à, lúc nãy ta làm việc đồng xong lúc về nhà, thì thấy nhà Nhị Ngưu cùng đám nhóc Bạch Lập Hạ nói chuyện, sau đó ta liền thấy đám nhóc Bạch Lập Hạ đi về phía nhà Lý chính thúc, ta đoán chắc là Trương thị kia thuê dệt lên câu chuyện.

Tô Mộc Lam cúi đầu, thay Bạch Lập Hạ lau vệt nước mắt, giọng nói dịu dàng hỏi, “Là Trương thị kia nói với các con là ta muốn bán Thủy Liễu sao?”
“Ừm.” Bạch Lập Hạ khóc thút thít, nghẹn ngào mà đáp lời, “Con dẫn theo Bạch Trúc Diệp và Bạch Mễ Đậu đi nhổ cỏ ở ruộng ngô, trên đường về thì đụng phải Trương bá nương, Trương bá nương mở miệng lên là nói nương lười, nhàn rỗi trốn trong nhà không đi làm đồng, bọn con tức giận nên đáp trả hai câu, nói nương đi lên thị trấn bán khoai lang sấy dẻo, bán được tiền sẽ về mua thịt cho bọn con ăn....”
“Nhưng Trương bá nương mở miệng ra là nói nương đi bán khoai lang sấy dẻo là giả, trên thực tế là muốn đi lên trấn bán đại tỷ, cho nên mới có tiền mua thịt, còn nói nương mấy ngày nay đối với bọn con tốt là giả, vì muốn lúc dẫn đại tỷ đi bán, đại tỷ sẽ không chạy, bọn con ba người nghe thấy liền bị dọa sợ, liền vội vàng đi tìm Lý Chính thúc công....”
Nghe Bạch Lập Hạ nói như vậy, không chỉ là Tô Mộc Lam, mà sắc mặt của mọi người xung quanh đều biến đổi.
Đám nhóc Bạch Lập Hạ lúc trước thường bị Tô Mộc Lam ngược đãi, trong lòng vốn là sợ nhất chuyện này, Trương thị liền bịa chuyện này, nói y như thật liền thêu dệt ra câu chuyện này.
“Trương thị này, thật sự rất ác độc.” Bạch Khang Nguyên nhịn không được quát lên, “Một người đi kêu Trương thị về đây, nói rõ ràng chuyện này.”
“Lý Chính thúc.” Tô Mộc Lam chặn ông lại, “Trương thẩm tử làm chuyện này, hiển nhiên không muốn để nhà ta sống yên ổn, chuyện này không thể nói chuyện rõ ràng là xong được.”
“Vậy ý của ngươi là....”
“Nếu như Trương thẩm thử muốn nhắm vào nhà ta, vậy thì ta phải ở trước mặt Trương thẩm tử phân tích đàng hoàng chuyện này.” Tô Mộc Lam để Bạch Lập Hạ dìu Bạch Thủy Liễu xong, xằng tay áo của bản thân, “Chút nữa Lý Chính thúc người không cần nhúng tay vào, chỉ ở một bên xem là được, nhưng Lý Chính thúc yên tâm, ta ra tay có chừng mực.
Nhìn tư thế này của Tô Mộc Lam, Bạch Khang Nguyên đoán được nàng muốn làm gì.
Suy nghĩ một lát sau đó Bạch Khang Nguyên gật đầu, “Được, chuyện này ầm ĩ không nhỏ, cũng phải để nàng giáo huấn một phen mới được, nếu không thì sau này có người học theo, trong thôn có thêm vài chuyện gian xảo như vậy, thì cả cái thôn này sẽ không sống được ngày nào yên tĩnh.”

“Đi, ta cùng ngươi đi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận