Nông Gia Mẹ Kế Đanh Đá Dưỡng Oa

Chương 839 - Bớt giận

Đến tháng sáu, việc làm ăn của Linh Lung Các càng lúc càng náo nhiệt.
Quần áo mùa hè cần dùng ít nguyên liệu, vốn mùa hè cũng không phải mùa thịnh hành quần áo vải bố, nhưng mùa hạ là để tháo ga giường và chăn để giặt, là lúc thay mới, cộng thêm mấy chuyện vui này phần lớn thường được xử lý trong ngày mùa đông, mùa hạ cũng chính là lúc thu xếp tặng lễ hỏi và đặt mua đồ cưới.
Cho dù là tặng lễ hỏi hay là mua đồ cưới thì thứ như vải vóc đây đều là thứ không thể thiếu, hơn nữa còn phải mua thứ tốt nữa.
Mà người ở Ngân huyện này đều biết, nếu như muốn mua vải bố cần phải đến Linh Lung Các ở huyện thành, chất lượng vải ở đấy tốt, giá cả lại vừa phải, hàng bán ra dùng làm của hồi môn, làm sính lễ, cũng vô cùng có thể diện.
Thậm chí, mấy năm nay ngay cả mấy người mấy lấy vợ gả con gái ở thôn Bạch Gia vào đông cũng đều nhờ cậy Bạch Thạch Đường và Tô Mộc Lam, nghĩ sẽ mua vài tấm vải kiểu dáng đẹp mắt.
Đến mức quãng thời gian này, Bạch Thạch Đường và Tô Mộc Lam cũng càng bận rộn hơn so với tháng trước một chút.
Ngày hôm đó, Tô Mộc Lam muốn đưa vải đến cho con dâu tương lai của Tiền tẩu tử xem một chút thì Quế Thị lại đến cửa.
“Quế tẩu tử mau ngồi đi.”
Tô Mộc Lam thấy Quế Thị đến nhà, vội vàng thân thiện chiêu đãi.
“Ngày hôm nay đến là muốn hỏi thăm đệ muội về một người.” Hàn huyên vài câu, Quế Thị trực tiếp mở miệng: “Ta nhớ, vào lúc cuối năm ngoái, thôn thôn Bạch Gia chúng ta có một đại phu chữa bệnh từ thiện, nghe nói y thuật rất cao minh, muốn đến tìm thử.”

“Kết quả, đến làng nghe ngóng một phen, họ nói đã sớm không còn xem bệnh ở thôn Bạch Gia chúng ta nữa, nhưng lại nghe người bên ngoài nói lúc trước Tạ đại phu này ở tại nhà của đệ muội, ta muốn hỏi thăm đệ muội một chút, hiện tại Tạ đại phu này ở đâu thế, có tình nguyện xem bệnh nữa không.”
“Quế tẩu tử muốn xem thử cho Hà đại ca sao?” Tô Mộc Lam hỏi.
“Đúng vậy đó.” Quế Thị gật đầu: “Vốn dĩ năm ngoái đã muốn dẫn chàng đến xem thử, nhưng chàng chết sống cũng không chịu, không biết quãng thời gian này làm sao mà chàng lại nói muốn xem thử một chút, xem có thể chữa khỏi tay chân của mình hay không.” Hà Mộc Lâm chủ động muốn xem bệnh?
Tô Mộc Lam chớp mắt một cái, khi nhìn thấy ý cười trên mặt Quế Thị, trong hai mắt cũng không đầy sầu bi giống như trước đây nữa, trái lại còn thêm vài phần sáng tỏ và vui mừng, nàng cũng đã hiểu đại khái mấu chốt trong đó.
Nàng nghĩ, có lẽ Hà Mộc Lâm này cũng đã nghĩ thông rồi.
Biết có đuổi Quế Thị cũng không đi, cứ cố làm ra vẻ như vậy, cuộc sống của hai người sẽ thật sự rất khổ, không bằng cứ đối diện với chuyện này, nhìn như để Quế Thị tiếp nhận mưa gió, nhưng đồng tâm hiệp lực, trái lại hai người sẽ cảm thấy cuộc sống không còn khổ như vậy nữa.
“Quả thật đúng là Tạ đại phu này quen biết với nhà ta, có điều, bây giờ Tạ đại phu ở huyện thành, cần đến hỏi một chút, xem thử có thể chẩn trị cho Hà đại ca hay không.” Tô Mộc Lam như nói thật: “Quế tẩu tử đợi ta đi hỏi Tạ đại phu một câu, đợi có tin rồi ta sẽ nói với Quế tẩu tử.”
Có thể giúp nghe ngóng một ít, đã là vô cùng tốt rồi.
Quế Thị liên tục nói cảm ơn không ngừng: “Được, được, vậy làm phiền đệ muội rồi.”
Nói rồi, lấy từ trong ngực mấy cây trâm gỗ được chế tác vô cùng tinh xảo ra, nhét vào trong tay Tô Mộc Lam: “Tự ta nhín thời giờ làm đấy, không phải làm từ gỗ đắt tiền gì, điều hơn hẳn ở đây là thuận tiện đeo trong ngày thường, cũng cầm vô cùng nhẹ nhàng linh hoạt.”
Nhờ người ta làm việc, không cho cái gì để cảm ơn, suy cho cùng trong đầu cũng sẽ áy náy, mà đối với Tô Mộc Lam mà nói, nếu như không nhận, cũng sẽ khiến lòng Quế Thị khó chịu, vậy nên nàng nhận trước: “Vậy ta cũng không khách sáo đâu đấy.”
Đợi tiễn Quế Thị xong rồi, Tô Mộc Lam liền bảo Bạch Thạch Đường đưa nàng đến huyện thành, hỏi thăm Tạ Quảng Bạch có tình nguyện đi xem bệnh hay không.
“Đi, đi, sao có thể không đi chứ.” Tạ Quảng Bạch nghe vậy, cả người đều trở nên hưng phấn: “Ta còn đang rầu mấy ngày nay không có chuyện gì làm, cảm thấy xương cốt toàn thân đều trở nên cứng rồi đây.”
“Không có chuyện gì làm?” Bạch Thạch Đường kinh ngạc: “Không phải quãng thời gian này tam ca chữa bệnh từ thiện ở Hồi Xuân Đường hay sao, sao lại bảo không có chuyện gì làm cơ chứ?”
Từ sau khi giúp Lục Cảnh Nghiễn nối lại cái chân gãy, Tạ Quảng Bạch thật sự ngây ngốc nhàm chán ở lại Lục gia, lại cảm thấy Tần đại phu lúc trước nói chuyện cũng nghe được, cũng rất tôn kính hắn, liền thường xuyên đến Hồi Xuân Đường tìm Tần đại phu.
Đương nhiên, Tần đại phu cũng nguyện ý lui tới với Tạ Quảng Bạch rồi, cũng càng lúc càng cung kính hắn hơn.
Mà Tạ Quảng Bạch cảm thấy Tần đại phu này nóng tính, cũng nguyện ý chỉ điểm một vài điều, lại thấy Hồi Xuân Đường này suốt ngày người đến người đi, đại phu cũng không đủ lắm, liền dứt khoát ở lại xem bệnh cho người ta.
Có đại phu ngồi xem bệnh, Hồi Xuân Đường vốn chỉ chủ yếu kinh doanh dược liệu, đương nhiên cầu còn không được, lại thấy Tạ Quảng Bạch này y thuật cao minh, quả thực muốn tôn sùng Tạ Quảng Bạch làm thượng khác, gần như cung kính hệt Bồ Tát.
Tạ Quảng Bạch là người tinh nghịch, cũng không thấy đến Hồi Xuân Đường xem bệnh cho người ta là mệt nhọc, suốt ngày cứ đợi bên trong đấy.
Lúc này lại phàn nàn không có chuyện làm, thật sự khiến cho người ta có phần không thể tưởng tượng nổi.
“Đừng nhắc đến đám cháu trai ở Hồi Xuân Đường kia!” Tạ Quảng Bạch trưng ra dáng vẻ vô cùng đau đớn: “Đều là cái quái gì chứ, còn hành y tế thế, chăm sóc người bị thương này, ta thấy đơn thuần chính là cả đám trong mắt chỉ có tiền, tinh trùng lên não!”
“Nói cái gì ta phát đơn thuốc qua quýt bình thường, người ta là hộ gia đình giàu có như vậy, dùng dược liệu đơn giản như vậy, nhất định sẽ nói Hồi Xuân Đường họ xem thường mình, nói dân thường đến xem bệnh ít nhiều cũng có thể mua ít dược liệu trở về, không cần thiết không cho người ta lấy thuốc.”
“Nghe thử đi, đây là đang nói tiếng người sao?”Chính là thấy ta tiết kiệm tiền cho những dân chúng kia, khiến cho Hồi Xuân Đường của họ kiếm được ít bạc hơn, vạch trần lòng dạ hiểm độc mê tiền ngày thường của họ, bên ngoài thì khoác lên lớp da kia, trong bóng tối thì bảo ta trở về nghỉ ngơi nhiều một chút.”
“Ta khinh! Thứ gì chứ! Ông đây xem bệnh cho đơn thuốc gì, còn cần một tên nhóc nhỏ ở Hồi Xuân Đường như ngươi nói này nói kia, quơ tay múa chân ở đây? Thật sự là không biết lượng sức mình, đến trước mặt ông đây đùa giỡn với đao lớn!”
“Nếu không phải thấy Tần đại phu kia vẫn còn giống người, nể mặt hắn, ông đây đã sớm phá huỷ Hồi Xuân Đường này rồi!”
Mặc dù tính tình Tạ Quảng Bạch bướng bỉnh, nhưng phần lớn thời gian đều nói chuyện hiền lành, hơn nữa đôi khi còn là người thích nói đùa, bấy giờ lại chửi ầm lên, đến lời nói phá huỷ Hồi Xuân Đường cũng đã nói ra, có thể thấy được thật sự hắn đã tức điên lên rồi.
“Tam ca bớt giận, tức giận sẽ không tốt cho thân thể của mình, chẳng qua cũng chỉ là một cái y quán mà thôi, không đáng phải tức giận đến như thế.” Bạch Thạch Đường ở một bên khuyên nhủ.
“Sĩ có thể giết, không thể nhục, Hồi Xuân Đường này thật sự không phải là đồ chơi!”
Cơn giận còn sót lại của Tạ Quảng Bạch vẫn còn chưa tiêu tan đi, liếc mắt nhìn Bạch Thạch Đường, chợt nói: “Ta mặc kệ, lão tứ, ngươi đến lấy dược liệu đi, ta đi đến nơi ngươi ngồi xem bệnh, ta cũng không tin không thể làm hơn Hồi Xuân Đường!”
Dựa vào y thuật của Tạ Quảng Bạch, Hồi Xuân Đường ở kinh thành đều phải cầu hắn, lúc trước cũng đã có bệnh nhân đến Hồi Xuân Đường chẩn trị, đã tốn hàng nghìn đồng tiền để mời được Tạ Quảng Bạch chẩn bệnh.
Lúc trước, khi Lục Văn Tình phái Thanh Sam đến Hồi Xuân Đường ở phủ thành mời đại phu, đại phu kia biết được Tạ Quảng Bạch ở đây, chỉ bảo Thanh Sam đặt lại trái tim vào bụng.
Dựa theo danh tiếng của Tạ Quảng Bạch ở Hồi Xuân Đường mà nói, đưa một phong thư đến kinh thành, sẽ tự có người cấp trên đến xử trí chưỡng quỷ Hồi Xuân Đường này.
Nhưng Tạ Quảng Bạch vẫn cứ muốn tự mình ra tay....
Bạn cần đăng nhập để bình luận