Nông Gia Mẹ Kế Đanh Đá Dưỡng Oa

Chương 217 - Đặt làm.

Nếu hai người bọn họ đều nói hương vị của đồ ăn thơm ngon thì chắc hẳn là thật sự tốt.
Được khẳng định bởi hai người tương đối chuyên nghiệp, trong lòng của Tô Mộc Lam cũng cực kì vui vẻ.
Thương lượng một số việc vặt liên quan đến cửa hàng, sau đó quyết định xong, ngày mai Ngô Trác Viễn và Ngụy thị sẽ tính toán số lượng của mỗi loại đồ ăn để viết danh sách, ngày kia Tô Mộc Lam bắt đầu làm đồ ăn, nếu không có gì ngoài ý muốn thì ngày 22 sẽ buôn bán thử.
Nói xong mọi chuyện, Tô Mộc Lam cũng không ở lại thêm, cùng với Bạch Thủy Liễu đi chợ mua vào món đồ.
Mua mấy thứ thường được sử dụng trong nhà như thịt, gạo, mì và những thứ khác nữa.
Thời gian này trong nhà phải làm nhiều việc, gạo và mì hết cũng nhanh, mấy thứ như đồ ăn thì cần phải tích trữ nhiều một chút để chuẩn bị cho tình huống bất ngờ.
Sau khi chọn mua xong mấy thứ này, Tô Mộc Lam đi đến cửa hàng thợ rèn một chút.
Triều đình quản lý rất chặt chẽ mấy đồ làm bằng sắt này, hơn nữa đồ làm bằng sắt khá bền, quanh năm suốt tháng cũng không cần mua mới thay thế, nhu cầu hàng ngày cũng không lớn, vì vậy toàn bộ trấn trên chỉ có một cửa hàng thợ rèn, có thể nói là không còn lựa chọn khác.
“Vị thím này muốn mua gì vậy?” Tiểu nhị của cửa hàng thợ rèn có tuổi tác tương đương với Bạch Thủy Liễu, nhìn thấy Tô Mộc Lam và Bạch Thủy Liễu liền nhiệt tình nghênh đón: “Là muốn nồi hay xẻng, hay là muốn mấy dụng cụ làm nông?”
“Tất cả sản phẩm có sẵn của chúng ta đều đang bày ở chỗ này, thím xem có đồ gì hợp ý hay không?”
Tô Mộc Lam cười cười: “Không phải muốn mua mấy đồ dùng bằng sắt bình thường này, ta muốn đặt làm một số đồ, kiểu dáng cũng không tính là khó làm, kích thước cũng không lớn, không biết nơi này có thể làm hay không.”
“Cái này cần dựa vào thím muốn làm gì, chỉ cần không phải là đao, gươm kiếm gì đó thì đa phần đều có thể làm.” Tiểu nhị cười nói.
“Không phải mấy loại chém giết như vậy, chỉ là làm khuôn đúc, để ngày thường dùng làm điểm tâm.” Tô Mộc Lam trả lời, sau đó từ trong sọt trúc lấy một tờ giấy ra: “Bộ dạng ta đều đã vẽ xong, kích thước cũng đã đánh dấu rõ ràng, ngươi xem có thể làm được hay không?”
Tiểu nhị nhận lấy, quan sát một lúc lâu, sau đó gãi đầu: “Vậy thím chờ một lúc, ta cầm ra phía sau chỗ lò rèn hỏi sư phụ một chút.”
Tiểu nhị xem như là người học nghề, chỉ mới tiếp xúc với nghề này, ngày thường chỉ có thể làm chút bàn nâng, lò sưởi nhóm lửa và tiếp đón khách hàng, kỹ thuật rèn sắt chuyên sâu thì thực tế vẫn chưa được tiếp xúc, rất nhiều chuyện còn chưa hiểu được.
“Được.” Tô Mộc Lam đồng ý.
Tiểu nhị cầm bản vẽ lập tức đi về sân sau, đưa cho chưởng quầy đang cởi trần kéo ống bễ của lò rèn xem thử.
Chưởng quầy là một tráng hán hơn ba mươi tuổi, họ Giang, bởi vì mở cửa hàng thợ rèn nên được mọi người gọi là Giang Thiết Đầu.
“Sao?” Giang Thiết Đầu nhìn miếng sắt đã ửng đỏ trong lò, đưa cho một tiểu nhị khác làm, rồi kéo khăn trên cổ lau mồ hôi.
“Bên ngoài có một thím tới muốn đặt làm đồ theo bản vẽ này, ta nhìn không hiểu nên đã mượn bản vẽ cầm tới cho chưởng quầy xem một chút.”
Tiểu nhị trả lời: “Nhìn xem có thể làm được đồ vật vẽ trên này hay không.”
Giang Thiết Đầu cầm tờ giấy nhìn một lúc lâu, lông mày đều nhíu chặt lại, vươn tay gãi đầu: “Thứ này nhìn có chút kì lạ, không biết là đồ gì.”
“Đúng vậy, ta nhìn cũng rất kì lạ, sợ là vũ khí gì đó, nhưng thím kia nói là không phải, ta nghĩ chưởng quầy vẫn nên ra ngoài hỏi một chút.”
Giang Thiết Đầu nghe tiểu nhị nói xong, “Ừ” một tiếng, cầm bản vẽ đi ra ngoài, nhìn thấy hai mẹ con Tô Mộc Lam và Bạch Thủy Liễu liền lập tức chào hỏi: “Ta là chưởng quầy của cửa hàng rèn này, mọi người đều gọi ta là Giang Thiết Đầu.”
“Xin chào Giang chưởng quầy.” Tô Mộc Lam chào hỏi: “Làm phiền Giang chưởng quầy nhìn xem có thể làm được cho ta một bộ mấy thứ này được không.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận