Nông Gia Mẹ Kế Đanh Đá Dưỡng Oa

Chương 849 - Quà gặp mặt

Vào ngày diễn ra hôn sự thì cả huyện thành đều giăng đèn kết hoa, chiêng trống vang trời, vô cùng náo nhiệt.
Gia cảnh của Lục gia giàu có, Lục Cảnh Nghiễn cũng chỉ có một muội muội này, hơn nữa gia sản trong nhà hơn phân nửa đều là do Lục Văn Tình quản lý làm ăn kiếm được, nên khi Lục Cảnh Nghiễn chuẩn bị đồ cưới cho Lục Văn Tình cũng là dốc hết sức lực.
Thật sự là mười dặm hồng trang.
Còn bên Cố gia thì Cố Tu Văn cũng không muốn Lục Văn Tình ủy khuất, nên ở chuyện chuẩn bị hôn sự cũng tận tâm tận lực, trưởng lão của dòng họ Cố gia cũng quan tâm đến hôn sự của Cố Tu Văn, vẫn luôn chỉ điểm hắn ở nhiều mặt.
Nói tóm lại, hôn sự này có thể nói là một trong những cuộc hôn nhân lớn nhất ở huyện Tằng Ngân.
Và các hộ thương nhân ở huyện Tằng Ngân thì thứ nhất là chúc mừng hôn lễ của Cố Tu Văn và Lục Văn Tình, thứ hai là muốn lấy lòng quan trên, mỗi nhà đều chọn một số đồ ăn, điểm tâm, hoặc là hạt dưa đậu phộng, ...… lấy vải đỏ phủ lên trên đặt ở trước cửa để mọi người đi lại trên đường có thể tự lấy ăn, mọi người đều dính một chút không khí vui mừng này.
Thậm chí còn có chủ quán nhân dịp này để làm chương trình giảm giá hoặc là mua hàng tặng quà gì đó, muốn cùng chung vui.
Huyện thành sôi nổi như vậy, thì Cố gia tất nhiên cũng cực kì náo nhiệt.
Khách đến chúc mừng nối liền không dứt, mãi cho đến khi đêm đã khuya thì khách khứa mới dần dần ra về hết.
Cố Tu Văn và Lục Văn Tình đã sớm mệt mỏi rã rời, ngồi trong phòng cưới uống rượu hợp cẩn để hoàn thành nghi lễ, sau đó mới sai Liên Kiều chuẩn bị cho bọn họ một ít cháo trắng, đứng tiếp khách một đêm nên giờ bụng đã đói cồn cào.
Cố Tu Văn biết rằng vào ngày thành hôn thì bởi vì quy củ và dáng vẻ bên ngoài nên nữ tử không được ăn cơm và uống nước vẫn phải ngồi đợi cả ngày, nên cũng biết là Lục Văn Tình bây giờ nhất định là cực kì đói bụng, đợi đến khi nàng nghỉ ngơi và gỡ trang sức xuống thì cuống quýt giúp nàng gắp đồ ăn.
Lại sợ cháo thịt băm có chút nóng nên chỉ lấy thìa múc một muỗng rồi thổi một lúc, đợi cho đến khi không thấy nóng nữa thì mới đưa đến bên miệng của Lục Văn Tình.
“Để ta tự ăn đi.” Lục Văn Tình xấu hổ đến mức đỏ bừng cả mặt.
“Hầu hạ nương tử là điều vi phu nên làm.” Cố Tu Văn cười trêu ghẹo: “Sau này nương tử vẫn nên sớm quen mới được.”
Lục Văn Tình rũ mi xuống, mặt đỏ ửng nuốt miếng cháo thịt kia: “Cảm ơn đại nhân.”
“Còn gọi đại nhân sao?” Cố Tu Văn nhướng mày lên.
“Tướng công….”
Khuôn mặt của Lục Văn Tình được ánh sáng từ nến đỏ chiếu rọi càng thêm đỏ ửng như quả táo.
Nến đỏ long phượng, vẫn luôn thắp sáng tới bình minh.
Căn phòng tràn ngập màu đỏ thẫm dưới ánh nắng ban mai thì càng thêm rực rỡ hơn.
Khi Liên Kiều cùng bọn nha hoàn tiến vào thu thập, nhìn thấy quần áo lộn xộn rải rác ở trong phòng thì nhìn thoáng qua nhau, che giấu ý cười trong mắt rồi cúi đầu làm việc.
Khuôn mặt của Lục Văn Tình ửng đỏ, cả người cũng đau nhức vô cùng, chỉ đành đi tắm rửa một chút và rửa mặt mặc quần áo.
Ngày đầu tiên thành thân phải đi bái kiến cha mẹ chồng và trưởng bối.
Nhưng phụ mẫu của Cố Tu Văn đã sớm qua đời rồi, nên chỉ đi ra viện ngoài gặp mấy trưởng bối trong gia tộc đến Cố gia để chủ trì hôn lễ thôi.
Mấy trưởng bối cũng đều là người hiền lành, mặc dù cảm thấy Lục Văn Tình là nữ nhi của hộ thương nhân, nhưng huynh trưởng cũng là tú tài, chân cũng đã được chữa khỏi, sau này chắc cũng sẽ có thành tựu ở khoa cử, hơn nữa bản thân Lục Văn Tình cũng là người có tri thức và hiểu lễ nghĩa, đoan trang hiền lành, nên cũng cảm thấy vô cùng hài lòng.

Đợi cho đến khi Cố Tu Văn và Lục Văn Tình dâng trà và dập đầu thì mỗi người đều tặng một phần tranh chữ hoặc là đồ trang sức, xem như là quà tặng gặp mặt cho tân nương.
Sau khi đã hoàn thành xong nghi lễ này thì bên viện trong có người tới truyền lời, nói rằng điểm tâm đã chuẩn bị ổn thỏa, Cố Vân Khê cũng đã ở trong phòng chờ một lúc lâu rồi.
Lục Văn Tình đã gả cho Cố Tu Văn thì chính là kế mẫu của Cố Vân Khê, vì vậy nên Cố Vân Khê phải chính thức bái kiến kế mẫu.
Cố Tu Văn và Lục Văn Tình cùng nhau vào nhà chính của viện trong, Cố Vân Khê cũng tràn đầy vui mừng nhưng cũng không như lúc bình thường giống như con khỉ không có quy củ tung tăng nhào tới, mà ngược lại mím môi hơi cười: “Nữ nhi gặp qua phụ thân, mẫu thân.”
Tiếp theo đó liền cung kính hành lễ.
“Nhanh đứng lên đi.” Lục Văn Tình không đợi Cố Vân Khê bái xong, liền vươn tay đỡ cô bé đứng lên, sau đó từ trong tay của Liên Kiều lấy quà tặng đã chuẩn bị trước, đưa cho Cố Vân Khê: “Biết con thích ẩm thực, đây là một trong hai nhà Thuận Ý Trai, ta tặng một cửa hàng cho con, sau này con sẽ có điểm tâm ăn không hết được.”
“Trẻ con còn nhỏ sao nàng lại tặng cửa hàng làm gì?” Cố Tu Văn ngăn cản lại.
Đặc biệt là Thuận Ý Trai này là Lục Văn Tình trăm phương nghìn kế mới xây dựng lại được, muốn kéo dài truyền thống của Thuận Ý Trai lúc trước.
Có thể nói là Thuận Ý Trai có ý nghĩ không tầm thường trong lòng của Lục Văn Tình.
“Chính là bởi vì trẻ nhỏ trong nhà nên mới cần mấy thứ này.” Lục Văn Tình cười nói, sau đó nhét hộp đựng khế đất và khế ước mua bán nhà ở vào trong tay của Cố Vân Khê: “Trong tay có cửa hàng thì tiền lãi mỗi năm đều có thể tích góp một ít, sau này cũng có tiền bạc cá nhân của mình, như vậy thì khi tiêu xài sẽ thuận tiện hơn.”
“Tiểu cô nương phải chú ý phú dưỡng mới được, trong tay có bạc thì làm gì cũng không cần lo lắng.”

Hơn nữa bởi vì Thuận Ý Trai có ý nghĩ không tầm thường với nàng, nên nàng mới muốn tặng cho Cố Vân Khê đồ vật quý giá nhất của mình.
Nàng thật sự rất thích Cố Vân Khê.
Hai câu này thì Lục Văn Tình đặt ở trong lòng không nói ra, nhưng Cố Vân Khê cũng hiểu được, liền gật đầu: “Trưởng bối ban thưởng thì không thể từ chối, nếu mẫu thân đã ưu ái thì nữ nhi liền mặt dày nhận lấy vậy.”
“Đây là quà gặp mặt mà ta tặng cho mẫu thân, không biết người có thích hay không?”
Cố Vân Khê cầm đồ vật đặt trước mặt của Lục Văn Tình.
Là một cặp ngọc bội bạch ngọc dương chi, màu sắc trong suốt, tính chất ôn nhuận, được khắc thành hình dạng của uyên ương, trông rất tinh xảo.
“Ngọc bội này thật là đẹp.” Lục Văn Tình vui mừng tiếp nhận bằng hai tay: “Ta rất thích, cảm ơn Vân Khê.”
“Mẫu thân thích là tốt rồi.” Cố Vân Khê nhếch miệng nở nụ cười, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng sáng lạn hơn ngày bình thường.
“Nhanh chóng ăn cơm đi.”
Người hầu đã dọn cơm xong, Cố Tu Văn ngồi xuống và thúc giục hai mẹ con nhanh chóng ăn cơm.
Lục Văn Tình kéo ghế cho Cố Vân Khê trước, đợi đến khi cô bé đã ngồi xuống thì mới cầm đũa gắp cho Cố Vân Khê một ít đồ ăn mà thường ngày cô bé thích ăn.
Cố Vân Khê cũng không từ chối, chỉ nói cảm ơn rồi ăn cơm thơm ngào ngạt.
Một nhà ba người vui vẻ hòa thuận cùng nhau ăn sáng.
Sau khi ăn cơm xong thì Cố Vân Khê trở về sân của mình để chơi đùa, còn Cố Tu Văn thì chuẩn bị đi cùng với Lục Văn Tình để giúp nàng làm quen nhà cửa.
Đi xung quanh nhìn ngắm một chút, nhận thức đường đi, cũng khiến cho người hầu trong nhà có thể nhận thức được chủ nhận.
Lục Văn Tình lại cười nói: “Ta muốn đến bái lạy mẫu thân của Cố Vân Khê, được không?”
Cố Tu Văn không ngờ là ngày đầu tiên sau khi thành hôn thì Lục Văn Tình lại có ý tưởng này, do dự một lúc sau đó gật đầu: “Được rồi, để ta dẫn nàng đi.”
Thê tử của Cố Tu Văn là Mạnh thị, được xếp bài vị ở một từ đường nhỏ trong hậu viện để thờ phụng, mỗi dịp mười lăm hàng tháng thì Cố Tu Văn đều đến thắp hương.
Từ đường nhỏ ngày thường đều được người hầu chăm sóc, quét dọn sạch sẽ.
Cố Tu Văn dẫn Lục Văn Tình đi bái kiến và thắp một nén hương cho Mạnh thị.
Sau khi dừng lại một lúc thì hai người mới rời khỏi từ đường nhỏ, và tiếp tục theo kế hoạch ban đầu là triệu tập người hầu trong gia đình đến gặp Lục Văn Tình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận