Nông Gia Mẹ Kế Đanh Đá Dưỡng Oa

Chương 633 - Đút cháo

“Để ta làm cho.” Bạch Thạch Đường thấy thế liền vội vàng đỡ lấy bát cháo, cầm thìa lên múc một muỗng cháo, thổi qua đến khi cảm thấy đã nguội rồi thì mới đưa đến bên miệng của Tô Mộc Lam.
Ngoại trừ thời còn bé chưa nhớ được mọi thứ thì đây là lần đầu tiên Tô Mộc Lam được người khác đút đồ ăn cho.
Tô Mộc Lam cảm thấy không được tự nhiên.
Cả người cũng cứng đờ.
Chỉ là lúc này cũng không có lựa chọn nào khác, Tô Mộc Lam chỉ có thể đỏ mặt, há mồm nuốt thìa cháo kia xuống.
Gạo trắng nấu với thịt băm nhỏ, bỏ thêm một chút rau cần tây vào, bởi vì có thêm ít muối nên cháo không hề nhạt nhẽo mà ngược lại vô cùng tươi ngon.
Cho dù lúc này Tô Mộc Lam đã không có khẩu vị ăn uống vì bị phát sốt nhưng vẫn ăn ngon lành bát cháo này.
Cứ như vậy ăn được nửa bát thì Tô Mộc Lam không ăn nổi nữa.
Hai má cũng bởi vì Bạch Thạch Đường đút cho nàng ăn nên vẫn còn đỏ bừng.
Nhưng mà lúc này nàng vốn dĩ đang sốt cao, khuôn mặt cũng đã đỏ rồi nên cũng không nhìn ra có gì khác lạ.
Cứ nằm như vậy một lúc thì Bạch Thạch Đường bưng chén thuốc tới.
Thuốc cũng là Bạch Thạch Đường giúp bưng đến bên miệng, Tô Mộc Lam nín thở, ùng ục uống hết một hơi chờ đến khi thở ra thì mùi thuốc đông y nồng đậm đắng chát đã lan tràn toàn bộ khoang miệng.

Còn đang cảm thấy nước thuốc trong dạ dày gần như muốn trào ngược ra ngoài.
Khuôn mặt của Tô Mộc Lam nhăn lại như bánh bao.
Bạch Thạch Đường thấy thế nên vội vàng cầm hạnh nhân khô tới cho Tô Mộc Lam ngậm để át đi vị đắng trong miệng, sau đó cầm khăn lau nước thuốc bị rớt ra trên khóe miệng của nàng.
Có thể nói là chăm sóc nàng vô cùng tỉ mỉ và chu đáo.
Tô Mộc Lam lại có chút ngượng ngùng, liền vội vàng chuyển sang đề tài khác: “Hạnh nhân khô này ăn rất ngọt, không hề chua tí nào.”
“Trên trấn có người bán hàng rong hay gánh mấy rổ lớn rao bán, ta ăn thử thấy hương vị cũng ổn nên liền mua một ít về nhà.” Bạch Thạch Đường trả lời.
Không nghĩ tới là thật sự lại có ích vào lúc này.
Nhưng nếu Tô Mộc Lam khen hạnh nhân khô này ăn ngon thì có lẽ cũng rất thích, lúc ấy hắn cũng không mua nhiều lắm, bởi vì cũng không biết nàng có thích ăn hay không.
Lúc ấy cũng quên hỏi người bán hàng rong kia là người ở đâu….
Nhưng mà đã gánh mấy rổ nặng như vậy đi rao bán ở trên trấn thì cũng có thể là sẽ không chỉ đi bán một lần, bây giờ cũng là mùa thu hoạch hạnh nhân nên cũng có nhiều người làm hạnh nhân phơi khô.
Chắc là lần họp chợ sau sẽ có thể gặp lại.
Bạch Thạch Đường đang suy nghĩ một chút, sợ Tô Mộc Lam ăn hạnh nhân khô quá ngọt sẽ khiến trong miệng hơi khó chịu nên đã rót cho nàng một chén nước ấm để uống hai ngụm.
Sau một vòng như vậy thì Tô Mộc Lam cũng cảm thấy mệt mỏi, lấy xuống gối mềm ở sau lưng và nằm xuống nghỉ một chút.
Tô Mộc Lam mơ mơ màng màng ngủ, còn Bạch Thạch Đường thì ngồi trông ở bên cạnh, thỉnh thoảng lại đổi khăn trên trán của Tô Mộc Lam, đề phòng nàng sẽ bị đau đầu bởi sốt quá cao.
Cứ như vậy trải qua nửa canh giờ thì Bạch Thạch Đường thấy trán và chóp mũi của Tô Mộc Lam đã đổ ít mồ hôi.
Thuốc đã uống, lại có thể đổ mồ hôi nên chắc là sốt cao đã giảm bớt.
Bạch Thạch Đường nhẹ nhàng thở ra, sau đó lấy khăn ướt trên trán nàng xuống, thay bằng khăn khô và cẩn thận lau sạch mồ hôi trên trán của Tô Mộc Lam.
Động tác nhẹ nhàng và cẩn thận, sợ làm đau nàng khiến Tô Mộc Lam tỉnh dậy.
Bạch Thạch Đường bận rộn một lúc thì khuôn mặt có chút ửng hồng.
Nói đi nói lại thì đã trở về nhà hơn nửa năm rồi, cũng đã sống cùng Tô Mộc Lam một thời gian, có thể nói là sớm chiều đều gặp nhau, nhưng đây là lần đầu tiên có thể nhìn nàng ở khoảng cách gần như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận