Nông Gia Mẹ Kế Đanh Đá Dưỡng Oa

Chương 167 - Đặt cược đến cùng

Những lời này của Ngụy thị khiến cho Ngô Trác Viễn thấy ấm áp trong lòng, lại càng thêm biết ơn Ngụy thị, nhưng sau đó cũng thở dài một hơi.
Lần này, xem như hoàn toàn trở mặt với Ngụy Đại Hữu.
Việc quay lại Ngụy Ký là tuyệt đối không có khả năng, nhưng nếu không trở về, hai vợ chồng bọn họ sẽ coi như là mang theo bọn nhỏ từ trong nhà chuyển ra ngoài, một nhà bốn người, sau này ăn uống đều phải tự mình lo liệu.
Nhà cũ của hắn, vào lúc việc kinh doanh thất bại đã bán đi rồi, còn nhà của Ngô Điền phúc tuy rằng không tính là quá nhỏ, cho bốn người nhà bọn họ một phòng là được rồi, nhưng nếu không kiếm được công việc thì cả nhà không thể nào cứ ăn không uống không ở nhà người ta…
Vừa nghĩ tới chuyện này, ánh sáng trong mắt Ngô Trác Viễn đã tối sầm lại: “Trong khoảng thời gian này, trước hết cứ ở trong nhà của nhị thúc đã, ngày thường nàng cũng giúp đỡ nhị thúc trông mấy đứa nhỏ, nấu cơm gì đó, ngày mai ta lên trấn tìm xem có công việc gì có thể làm hay không.”
Khi tức giận muốn đặt cược rồi thì tất nhiên phải cược tới cùng.
Nhưng muốn tức giận cũng phải nắm chắc lợi thế, kiếm đủ tiền bạc nắm trong tay, thì khi nói chuyện, lưng mới có thể thẳng được. “Trác Viễn, ta có suy nghĩ như này…” Ngụy thị mở miệng.
----
Đầu mùa thu hơi lạnh, thời điểm lá cây mùa thu rụng nhiều, mọi người sẽ trở nên có chút thèm ăn, nhất là nhìn thấy những đồ ăn có nhiều dầu và đường, lại còn xốp giòn gì đó, vừa nhìn đã muốn mua một ít để ăn rồi.
Vì thế, việc kinh doanh trên chợ của nhà Tô Mộc Lam vô cùng tốt.
Khoai lang sấy khô được bán trở lại khiến cho những người yêu thích đồ ăn này khá vui sướng, lúc tới mua thậm chí còn mua nhiều hơn một chút, sợ lần này có để mua nhưng lần sau thì không biết bao giờ mới có thể ăn được.
ánh quai chèo hương sữa so với bánh quẩy của những nhà khác thì càng ngọt và giòn hơn, bởi vì có bỏ thêm sữa dê vào cho nên có thêm mùi hương sữa thơm ngon mà nhà khác không có, chỉ cần ăn thử một miếng thì tuyệt đối phải mua nửa cân về ăn.
Tô Mộc Lam và bốn củ cải nhỏ vác theo vài sọt tre lớn đựng đồ ăn, trong thời gian còn ít hơn bình thường đã bán hết sạch sẽ.
Việc kinh doanh đã tốt như vậy, Tô Mộc Lam liền dẫn bọn nhỏ thu dọn quầy hàng sớm để chuẩn bị về nhà.
Lúc gần đi, nhìn thấy việc buôn bán của quầy đậu phụ của nhà Ngô Điền Phúc rất náo nhiệt, nhưng chỉ có một mình ông ấy đang bận rộn, không thấy bóng dáng của Ngô Trác Viễn.
Ở bên cạnh cũng có người đang bàn tán vì sao hôm nay Ngô Trác Viễn không đến giúp Ngô Điền phúc bán đậu phụ.
Có người còn nói Ngô Trác Viễn đã cúi đầu nhân sai với Ngụy Đại Hữu, còn quỳ trước cửa nhà họ Ngụy cả đêm, sau đó đã được quay về Ngụy gia.
Cũng có người nói, hai nhà đang náo loạn rất căng thẳng, Ngô Trác Viễn và Ngụy thị có thể sẽ rời khỏi nhà.
Cũng có người nói, Ngụy thị bởi vì Ngô Trác Viễn và Ngụy Đại Hữu trở mặt với nhau, nên cũng rời khỏi nhà, sau này rất có thể sẽ ở riêng với Ngụy Đại Hữu…
Đủ loại tin đồn khác nhau, loại nào cũng có.
Tô Mộc Lam không có nhiều hứng thú với chuyện gia đình củba người khác, nghe vào tai trái lại ra tai phải, nhưng khi đi ngang qua quầy bán đậu phụ của Ngô Điền Phúc thì vẫn dừng chân lại.
Buổi chiều hôm qua, bốn củ cải nhỏ thèm mì hấp, từ quầy này mua thêm ít giá đỗ, sau đó mua thêm chút thịt ba chỉ, là có đủ nguyên liệu làm mì hấp rồi.
“Ngô thúc, cho ta một cân giá đỗ.”
“Được rồi.” Ngô Điền phúc cười tủm tỉm, đưa giá đỗ cho Tô Mộc Lam sau đó lại nhanh nhẹn cắt một miếng đậu phụ khoảng chừng một cân rồi cùng đưa cho Tô Mộc Lam: “Cầm về ăn đi, hôm nay xay đậu phụ có hơi nhiều, sợ là bán không hết.”
Vào giờ này, trên chợ đã có người thu dọn quầy hàng để về nhà, quầy bán đậu phụ của Ngô Điền phúc cũng chỉ bán được hơn nửa, theo xu hướng này thì đoán chừng là thật sự bán không hết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận