Nông Gia Mẹ Kế Đanh Đá Dưỡng Oa

Chương 311 - Vừa nói đã vội vàng

Bạch Học Văn lập tức thổi râu trừng mắt đứng lên: “Nhà bọn họ có thể ngày ngày ăn mì gạo và bánh mì hay không, có thể mỗi ngày ăn được thịt không, đã kiếm đủ tiền để lo cho lễ mừng năm mới chưa?”
“Còn chưa nhìn xem nhà mình đang là bộ dạng gì, suốt ngày chỉ biết nhìn chằm chằm chuyện nhà người khác, trách không được cuộc sống của bọn họ càng ngày càng không thoải mái, đúng là đáng đời.”
“Ôi ôi ôi, ông xem ông kìa, gấp gáp cái gì chứ.”
Bạch Khang Nguyên thấy Bạch Học Văn nói xong liền bắt đầu đi tới đi lui trong phòng, vội vàng khuyên nhủ: “Chỉ là mấy người thích ở sau lưng nói chuyện linh tinh mà thôi, vốn cũng không phải là chuyện lớn gì, nhưng sao lại khiến ông tức giận thành bộ dạng này.”
“Có thể không tức giận sao, chỉ là chuyện ba đứa nhỏ muốn đi đọc sách, nhận biết mặt chữ, cũng không tốn tiền nhà bọn họ, dùng đều là đồ của nhà ba đứa, thật không biết đám người đó còn ở sau lưng cằn nhằn cái gì nữa.”
Ánh mắt của Bạch Học Văn liếc nhìn một cái: “Dù sao ta cũng nói cho ông biết, tính tình của ta thì ông cũng biết rồi, việc không thích nhất chính là làm theo quy củ.”
“Nếu ông nói không cho tỷ muội Thủy Liễu đến trường nữa thì sau này học đường trong tộc ta sẽ không dạy nữa, ông thích tìm ai dạy thì tìm.”
Thôn Bạch gia không tính là lớn, người cũng vốn không có nhiều lắm, người học hành được, có tiền đồ thì càng ít hơn.
Trúng cử làm quan, thì thế hệ của Bạch Khang Nguyên không có ai cả, chỉ có một tú tài và hai đồng sinh.

Những đã thi đỗ được đồng sinh thì đều ngóng trông đi lên trên, vừa đọc sách vừa có thể làm chút công việc để nuôi bản thân, nhưng những việc này bình thường đều là lên trấn, vào huyện thành, tới thư viện hoặc là cửa hàng bán sách tìm công việc, vừa có thể chép sách kiếm tiền, cũng thuận tiện có thể đọc sách và kết giao bạn bè, thảo luận học vấn.
Nếu không cũng là đi tới các cửa hàng lớn để làm nhân viên thu chi, lấy tiền công cao một chút, cuộc sống trôi qua cũng dư dả hơn.
Thực tế mà nói, có thể giống như Bạch Học Văn sẵn sàng chỉ lấy hai lượng bạc mỗi năm, đối với việc dạy dỗ trẻ em còn rất chú trọng, thì toàn bộ trong thôn tạm thời không thể tìm được người thứ hai.

Nếu Bạch Học Văn bỏ gánh không làm thì học đường trong tộc của thôn Bạch gia trong thời gian ngắn sợ là sẽ bị bỏ không.
Bạch Khang Nguyên thấy thế, vội vàng khuyên bảo: “Nói lời gì vậy, ta lại chưa nói sẽ không cho tỷ muội các nàng đọc sách, ta chỉ là tới tìm ông nói chuyện này, cũng muốn nghe ý kiến của ông một chút.”
“Ta không có ý kiến gì hết, có chuyện muốn nói thì đó chính là tiếp tục việc dạy học của ta, để cho đệ tử của ta cũng có thể yên ổn đọc sách biết chữ, mấy chuyện phiền phức khác đừng đến tìm ta, cũng ít ở trước mặt ta ăn không nói có.” Lời nói của Bạch Học Văn rất thẳng thắn, trên mặt cũng rõ ràng là sự tức giận còn chưa tiêu tan.
“Đã nói ông đừng có gấp gáp, ông xem ông vừa nói thì lại vội vàng lên rồi.”
Bạch Khang Nguyên kéo Bạch Học Văn ngồi xuống, nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Ông xem ta cũng chưa nói gì cả, chỉ là oán giận một chút mấy người thích ba hoa chích chòe mà thôi, sao nào, người bên ngoài cằn nhằn với ta thì ta không thể nói lại với ông sao?”
Bạch Học Văn và Bạch Khang Nguyên từ nhỏ đã chơi với nhau, quan hệ cũng cực kì thân thiết.

Nghe xong lời nói của Bạch Khang Nguyên, thì sự tức giận trên mặt của Bạch Học Văn cũng đã giảm bớt, sau đó ngồi xuống ở đối diện Bạch Khang Nguyên, vươn tay tắt lò sưởi, dùng hơi nóng còn sót lại để làm ấm tay.
“Nói thật, ta rất bội phục nương tử nhà Bạch Thạch Đường, chưa có ai đưa nữ nhi đến học đường nhưng nàng vẫn dám làm người đầu tiên.” Bạch Khang Nguyên cảm thán.
“Ừ, đúng là một phụ nhân có kiến thức.”
Bạch Học Văn cũng gật đầu: “Nhưng mà nói thật, ban đầu ta cũng muốn tìm ông nói chuyện học đường trong tộc, hôm nay ông đã tới tìm ta thì vừa lúc hai ta cũng nói một chút.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận