Nông Gia Mẹ Kế Đanh Đá Dưỡng Oa

Chương 565 - Bị bệnh

“Lúc cho ngươi thuê có nói vì lý do gì mà muốn cho người bên ngoài thuê cửa hàng hay không?”
Tô Mộc Lam hợp tác với người khác trên thị trấn mở cửa hàng Ngô Ký đã được một thời gian dài. Chuyện trên thị trấn nhất định nàng biết, Lưu thị không nghĩ nhiều, chỉ thật thà trả lời, “Thím Tống nói, là Ngụy chưởng quầy thân thể không tốt, nên không mở cửa hàng nữa.”
“Lúc muội thuê gặp thời không biết, sau khi thuê xong liền có người nói chuyện phiếm, nói tính tình của Ngụy chưởng quầy không tốt, lúc trước Ngụy Ký treo biển cho thuê bọn họ cũng không dám tin, chỉ nghĩ Ngụy chưởng quầy cãi nhau với người nhà...”
“Còn nói muội là người không biết chuyện trên thị trấn, ngược lại há mồm hỏi, nhặt được của rẻ, sau lại hỏi thăm một chút, tiền thuê cửa hàng không đắt như cửa hàng bên cạnh, rẻ hơn hai phần.”
“Hóa ra là như thế này.” Tô Mộc Lam nghe vậy, hơi hơi gật đầu.
Ngụy Đại Hữu rất nóng tính, lòng chiếm hữu lại lớn, nhưng tính tình có nóng nảy đến đâu, cũng không chịu nổi việc thân thể không khỏe.
Nếu người này sinh bệnh, tinh lực sẽ không theo kịp, có thể nuôi dưỡng tốt thân thể hay không thì cũng khó mà nói, càng đừng nói đến chuyện phân cao thấp với người khác.
Hơn nữa đúng như lời Lưu thị nói, người trên thị trấn đều là biết đến tính tình của Ngụy Đại Hữu, lại biết chuyện Ngụy Đại Hữu đánh lộn với Ngô Trác Viễn. Bây giờ Ngụy Ký bất chợt muốn quảng cáo cho thuê ra ngoài, bất kể ai cũng sợ nơi này có ý giận dỗi, sợ đến lúc đó khuấy phải vũng nước đục, chọc phải phiền phức.
Đã muốn quảng cáo cho thuê, nhất định là muốn cho thuê nhanh một chút, không có người hỏi thăm, chỉ có Lưu thị tới cửa, Tống thị lại là người tính tình nhu hòa, tiền thuê tự nhiên cũng rẻ hơn một chút.
Suy xét kỹ thì đúng là làm Lưu thị nhận được lợi.
Có điều nếu Ngụy Đại Hữu sinh bệnh, nàng đã là đồng bọn hợp tác với Ngô Trác Viễn và Ngụy thị thì nên tới cửa thăm bệnh mới phải.
Ít nhất, cũng phải hỏi thăm vài câu.
Tô Mộc Lam tính toán chuyện này, sau đó thu hồi suy nghĩ, nói chuyện thịt kho với Lưu thị.
Hiện tại tay nghề làm thịt kho của Lưu thị đã vô cùng thuần thục, mức lửa cùng thời gian cũng có thể nắm chắc ổn thỏa, lần này mở cửa buôn bán thử, Lưu thị cũng quy định ra mấy loại.
Gà kho, thịt heo kho, gan heo kho, giò kho, trước hết chỉ làm bốn dạng thịt này để ăn, ngoài ra phải làm một ít đồ chay, thí dụ như đậu phộng kho, đậu hủ khô kho, trứng gà kho, váng đậu kho,.......
Buôn bán thử nên không cần làm quá nhiều loại, số lượng cũng không cần làm quá nhiều, chỉ cần truyền hương vị ra ngoài là được.
Hai người nói một hồi lâu nói, Tô Mộc Lam mới rời khỏi cửa hàng, đi mua các loại gia vị.
Trong trí nhớ của Tô Mộc Lam, đây là thời đại không tồn tại trong lịch sử, vật tư dường như vô cùng phát đạt, các loại gia vị cũng đầy đủ hết, hơn nữa không quá đắt đỏ, bên trong cửa hàng tạp hoá cơ bản có thể mua được đầy đủ hết tất cả.
Bạch Thạch Đường đảm đương vai trò là giấy ghi chú, báo tên từng đồ vật mà Tô Mộc Lam muốn mua, một chữ cũng không bỏ sót, không sai chút nào, mà sau khi Tô Mộc Lam mua xong đồ vật, lại làm người vận chuyển, xách mọi đồ vật mua về.
Sau khi mua xong tất cả đồ vật mà mình muốn, Tô Mộc Lam tới hiệu thuốc mua một ít nhân sâm, lại đi mua một ít trứng gà......., đây là những thứ mà để thăm người bệnh.
Cửa hàng trên thị trấn đều bán sâm non, hơn nữa lại cạnh tranh nhau nên giá cả cũng không quá đắt, lấy ra đi thăm hỏi cũng được.
Mua xong mấy thứ này, Tô Mộc Lam lại đi Ngô Ký, đặc biệt tìm Ngụy thị để nói rõ ý đồ đến đây của mình.
“Hôm nay vội vàng tới, trước đó cũng không biết chuyện này, không biết nên mua cái gì, chỉ mua những thứ này, coi như một chút tấm lòng của ta.” Tô Mộc Lam nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận