Nông Gia Mẹ Kế Đanh Đá Dưỡng Oa

Chương 200 - Đáng giận

“Ngươi nhiệt tình như vậy làm gì, đi trễ một chút có làm sao đâu, đi xuống đồng làm việc trước, một lát nữa hãy đến làm, đến buổi trưa ăn cơm nàng ta cũng chẳng thể nào đuổi ngươi đi mà không cho ngươi ăn cơm được.”
Trương thị nói, “Đến lúc đó việc ở hai nơi không bị chậm trễ, còn có thể ăn được hai bữa cơm ngon, quá lãi còn gì?”
“Ngươi thì biết cái gì?”
Bạch Nhị Ngưu có phần không kiên nhẫn, “Nếu đi làm việc giúp nhà người ta thì phải làm cho tốt, giở trò trí trá qua mắt người khác làm sao được, người khác cũng không phải là mù mà không biết ý định trong lòng ngươi?”
“Ta đã nói rõ ràng với ngươi rồi, ngươi đừng lôi mấy việc vặt vãnh ở chỗ này để làm vướng víu tay chân ta, ta vừa mới tạo quan hệ tốt với Bạch Kim Bắc, người ta cũng đã đồng ý sau này để ta đi theo giúp hắn làm việc, sau này có thể đi theo kiếm được bạc, có cơm ăn, nếu ngươi làm rối tung chuyện này lên khiến việc thất bại thì cút trở về nhà mẹ đẻ của ngươi đi.”
Thấy Bạch Nhị Ngưu nói những lời tàn nhẫn như thế, trong lòng Trương thị lập tức có phần sợ hãi, trong miệng lại lẩm bẩm, “Ngươi tới giúp việc cho nhà Tô thị, có liên quan gì tới việc nịnh bợ nhà Bạch Kim Bắc chứ?”
Bạch Nhị Ngưu vừa mới đi được hai bước, nghe thấy tiếng làu bàu đã bừng bừng lửa giận, chỉ thẳng vào mặt Trương thị gào lên quát, “Sao ta lại lấy phải một người ngu ngốc như ngươi làm vợ chứ?”
“Có phải ngươi mù rồi hay không? Không thấy nhà Phùng tẩu tử hiện tại có quan lại thân thiết với cả nhà Tô thị như thế nào sao? Trong nhà Tô thị xây bức tường sân, Phùng tẩu tử còn tới phụ giúp nấu cơm kia kìa!”
“Vì sao nhà Bạch Kim Bắc ăn thịt mà tình nguyện cho ta uống một ngụm canh? Chẳng phải là vì mấy ngày nay ta giúp nhà Tô thị làm việc chăm chỉ nhiệt tình, tự nguyện cống hiến sức lực, Bạch Kim Bắc cảm thấy chúng ta thông minh, lúc này mới đồng ý cho phép ta đi theo bên cạnh làm chân chạy vặt”.
“Nói một cách khách sáo thì chuyện này cũng coi như là nhờ vào cái bóng của Tô thị!”
“Sau này ngươi cũng chú ý một chút, đừng mỗi ngày nhìn Tô thị nhà người ta như nhìn thấy kẻ thù vậy. Nếu chuyện này mà chọc giận Phùng tẩu tử, làm hỏng kế sinh nhai của ta, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu!”

Khi Bạch Nhị Ngưu nói chuyện, nước miếng bay tứ tung, đôi mắt trợn to như chuông đồng, vẻ mặt đen kịt như đáy nồi vậy.
Trương thị đã gả tới đây rất nhiều năm, đương nhiên biết khi Bạch Nhị Ngưu phát giận thì đáng sợ đến nhường nào, ả nhanh chóng im miệng rụt cổ gật đầu, “Ta đã biết.”
“Chỉ nói biết không thôi vẫn chưa đủ, còn phải biết làm nữa ngươi có biết không?”
Bạch Nhị Ngưu lại nói bồi thêm một câu, thấy đôi mắt nhỏ kia của Trương thị vẫn ngơ ngác mơ hồ, liền biết nàng ta chắc chắn nghe không hiểu, trong lòng cảm thấy rất bực bội, hắn sốt ruột xua xua tay, nói “Được rồi, được rồi, ngươi nhanh đi ra đồng mà làm việc đi.”
“Đúng rồi, bên trong đất trồng rau có những đồ ăn gì thì ngươi chọn hái một ít loại tốt, hái đầy giỏ tre rồi đưa tới nhà Tô thị đi, dù sao không phụ làm việc nhà thì cũng phải đưa đi một chút đồ ăn, biểu thị tấm lòng mới được.”
Dứt lời, Bạch Nhị Ngưu xách theo ngói bùn, mặt hằm hằm đi ra cửa.
Trương thị nhìn thấy Bạch Nhị Ngưu đi xa, vừa cong miệng bĩu môi vừa cười khẩy.
Muốn nàng đưa đồ ăn cho Tô Mộc Lam sao? Thật đúng là đề cao nàng ta quá!
Tiện nhân, quả phụ khắc chồng mà cũng xứng ăn đồ vật của nhà nàng sao?
Không biết là dây thần kinh của Phùng thị rốt cuộc bị lẫn lộn ở chỗ nào mà lại để mắt đến con tiện nhân Tô Mộc Lam kia, khiến hiện tại nàng cũng phải cúi thấp đầu xuống trước mặt con tiện nhân ấy.
Thật đáng giận!
Trương thị căm giận mà phỉ nhổ, đôi chận ục ịch dậm liên tục xuống đất.
Lúc này Tô Mộc Lam đang bận túi bụi trong nhà.
Thứ nhất là phải thu xếp bữa cơm buổi trưa, thứ hai chủ yếu là vì hôm nay mọi người muốn gấp rút làm cho xong.
Làm giường đất cùng bệ bếp đều rất thông dụng, mọi người đều có kinh nghiệm xây, chỉ cần nói một chút kích cỡ là đã biết xây như thế nào.
Còn lò nướng này thì …
Bạn cần đăng nhập để bình luận