Nông Gia Mẹ Kế Đanh Đá Dưỡng Oa

Chương 222 - Thu mua khoai lang đỏ

Khoai lang đỏ được coi là lương thực phụ, có điều không có tác dụng như ngô, cho nên là lương thực không đáng tiền.
Ngô thì có thể bán đi một ít để hỗ trợ mua một số vật dụng trong gia đình, nhưng khoai lang đỏ này về cơ bản là không bán đi được, nếu cần thiết phải dùng tiền để mua lương thực, sẽ không có ai mua thứ khó ăn này để ăn.
Ngẫu nhiên cũng sẽ có người đi lên trên trấn bán hoặc bán ở bên trong huyện thành, có điều phần lớn người muốn mua là do thèm ăn món khoai nướng mà thôi, cho nên cũng không mua nhiều, khoai lang đỏ lại nặng cân, chạy đi chạy lại một chuyến, có bán được tiền cũng không bù đủ công đi lại.
Cho nên loại khoai lang đỏ này không có ai mua, phần lớn đều bị giữ lại tại nhà để ăn dần, coi như tiết kiệm được một ít lương thực có giá trị khác để đổi lấy một ít tiền.
Nhưng lúc này Tô Mộc Lam lại muốn thu mua khoai lang đỏ, không biết nàng thu mua thu khoai lang đỏ này để làm cái gì …
“Có lẽ là muốn phơi khoai lang đỏ khô chăng.”
Không biết ai nói một câu khiến người dân trong thôn lập tức hiểu ra.
Cũng đúng, Tô Mộc Lam thường xuyên bán đồ ăn ở trên trấn, trong số thức ăn ấy hình như có món khoai lang đỏ khô.
Trong nhà Tô Mộc Lam cũng là có loại khoai lang đỏ, có lẽ khoai lang đỏ trong nhà đã dùng gần hết cho nên muốn thu mua một ít khoai lang đỏ để làm món khoai lang đỏ khô.
Nghĩ như vậy, người dân trong thôn liền nhìn về phía Tô Mộc Lam, chờ nàng nói giá cả của khoai lang đỏ.
Nếu giá cả thích hợp, khoai lang đỏ có thể đổi lấy một ít tiền về cũng không tệ.
“Ta chuẩn bị mua loại khoai lang đỏ có ruột đỏ, chỉ cần sạch sẽ, hoàn chỉnh, không bị hỏng là được.” Tô Mộc Lam nói, “Về giá cả, ta đã hỏi thăm một chút, ở bên ngoài bán khoảng một đồng được ba cân rưỡi đến bốn cân. Ta quyết định ra giá ở đây là một đồng tiền ba cân, giá cao hơn một chút so với bên ngoài.
“Có điều yêu cầu ở chỗ ta cũng hơi nhiều, không phải cứ mang khoai lang đỏ tới là xong, nếu kiểm tra thấy bên trong khoai lang đỏ bị hỏng, phải bào vứt đi thì phải loại ra hết, không thể lấy tất cả mà không chọn lựa gì. Nếu là nhà ai quyết định bán khoai lang đỏ thì chờ ăn xong bữa trưa thì tới nhà tìm ta là được, sau khi cân xong thì có thể tính tiền trả ngay tại chỗ.”
“Nhưng mà ta cũng nói trước một câu, sân nhà ta cũng không lớn, nếu thu mua nhiều quá mà chưa dùng đến sợ là sẽ bị hỏng, mỗi ngày không thu mua được số lượng quá nhiều, đến lúc đó khoảng chừng từ hai, ba ngày sẽ thu mua một lần, cũng coi như sắp xếp theo thứ tự đến trước và sau, khi nào bán khoai lang đỏ, tốt nhất nên đến cửa hỏi ta một câu trước, đỡ phải vất vả khiêng qua. Nếu lúc ấy ta đã thu mua đủ rồi thì mua tiếp cũng không có chỗ chứa được, không mua cũng không phải, khiến chuyện ầm ĩ khó coi.”
Khoảng thời gian trước sửa tường ở sân, có nhiều người tới nhà giúp đỡ, Tô Mộc Lam cũng cảm nhận được ích lợi của việc người trong thôn giúp đỡ lẫn nhau. Lúc này nàng tiến hành mua khoai lang đỏ, một phần là để chính mình kiếm tiền, mặt khác tiện thể mang lại lợi ích cho những người dân trong thôn, coi như nàng góp một chút vào quỹ thôn
Cho nên Tô Mộc Lam quyết định ra giá cao hơn so với ở bên ngoài một chút.
Mà trước mặt mọi người nói toạc một cách thẳng thắn như vậy là để cho mọi người biết rõ thái độ của chính mình, miễn cho sau này chẳng may gặp phải người nào có ý đồ cố tình mang đến, đến lúc đó lại phiền phức.
Tô Mộc Lam vừa dứt lời, người dân trong thôn tụm năm tụm ba vào nhau bàn luận chuyện này.
Một đồng tiền ba cân khoai lang đỏ, đúng là giá thu mua cao hơn bên ngoài nhiều, vả lại khoai lang đỏ vốn khong dễ bán, lúc này có người thu mua lại đưa ra giá không rẻ, hơn nữba người mua lại mua tại gốc, đúng là hiếm có.
Còn việc lựa chọn thì kì thật cũng không phải là chuyện to tát gì.
Chỗ nào mua đồ vật mà không lựa chọn chứ? Cho dù là bán cho người ngoài, khoai lang đỏ bị hỏng, người khác cũng sẽ tìm tới cửa đòi trả lại tiền, đây là chuyện bình thường mà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận