Nông Gia Mẹ Kế Đanh Đá Dưỡng Oa

Chương 601 - Gây rắc rối

Mà người đứng ở cửa trường huyện cũng dần dần bắt đầu tản đi.
“Vừa rồi Huyện thái gia nói chuyện với hai người bọn họ, giọng điệu rất quen thuộc đó.”
“Ta nghe cũng thấy thế, điệu bộ dường như có quen biết từ trước, vừa rồi nghe người ta nói vị tiểu huynh đệ kia tuổi tác nhỏ như vậy đã có thể thi đỗ vào trường huyện, chắc là không tầm thường, hiện tại xem ra……”
Một đám nam tử lùn tịt mặt nhọn đảo mắt nhìn, nói tiếp, “Hừ, chẳng trách, biết đâu người này là Huyện thái gia giúp đỡ nhét vào trường huyện cũng nên.”
“Không được nói bậy, nếu bị Huyện thái gia nghe được, cẩn thận kẻo ăn giầy rồi ăn cả tất ăn cả đất xung quanh nữa đấy.”
Nam nhân thấp lùn mặt nhọn lạnh lùng hừ một tiếng “Sợ hãi như vậy làm chi? Huyện thái gia thì sao chứ, ông ta vốn là quan phụ mẫu ở địa phương, có trách nhiệm tạp phúc lợi cho bá tánh, nếu không thể làm được công chính thanh liêm thì ông ta cũng không xứng làm Huyện thái gia của huyện này nữa.”
“……”
Những lời nói bắt đầu lan truyền giữa những người chưa rời đi, càng lan truyền thì lại càng có nhiều người tham dự nghị luận hơn.
Càng nhiều người nghị luận, có một số người liền càng tức giận.
“Uổng công ta gian khổ học tập suốt mấy năm trời, bây giờ lại không bằng một mối quan hệ quen biết, thật đáng buồn, đáng tiếc!”
“Người khác đều nói là trong cả trăm thư sinh chọn lấy một người, không hề tệ chút nào, nhưng đọc những sách vở đó, hao tổn biết bao tinh lực cũng không bằng một câu củba người có quyền thế.”
“Thật đáng giận, chúng ta cứ làm ầm lên ở nơi đọc sách thanh tịnh này, làm ầm ĩ đến mức rối tung rối mù lên, để những người đầu cơ trục lợi như thế biết căn bản không có tư cách đến trường huyện đọc sách.”
“Đúng thế, nếu hắn đọc sách ở trường huyện thì đã chiếm mất một vị trí củba người khác, khiến một người không có cách nào vào trường huyện, đúng là táng tận lương tâm.”
“Việc này, mặc kệ như thế nào, phải có một lời giải thích ổn thỏa cho chúng ta”
“Đúng vậy, cho chúng ta một lời giải thích!”
“……”
Trong khoảng thời gian ngắn, quần chúng kích động cảm xúc, rất nhiều người đã vọt tới trước cửa lớn của trường huyện, giơ cao tay và hô khẩu hiệu, còn có một số người lại tranh luận với vài vị tiên sinh ở cửa.
Vài vị tiên sinh ý bảo mọi người an tĩnh, cũng giải thích rằng trường huyện luôn luôn công bằng công chính, quả quyết sẽ không xuất hiện việc người có quyền thế có thể tùy ý nhét người vào trường huyện như những lời trong miệng bọn họ nói.
Nhưng những người này không thi đậu vào trường huyện, trong lòng vốn không vui, nghe được chuyện này liền phẫn hận, rất nhiều người hiện tại đang tràn đầu căm phẫn trong lòng, căn bản không nghe lọt những lời giải thích của bọn họ, chỉ khăng khăng yêu cầu muốn được giải thích.
Cửa trường huyện lập tức loạn như một nồi cháo, rất nhiều người xô đẩy kêu gào to lên, cho nên cái bàn bị đẩy đi, vài vị tiên sinh suýt nữa bị thương, trong đó một vị bị dẫm đạp mà rơi mất một chiếc giày, có thể nói vô cùng chật vật.
Bạch Vĩnh Hòa và Bạch Mễ Đậu thấy thế, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết nên làm cái gì hiện tại, chỉ vội vàng đỡ tiên sinh bị té ngã lên.

“Các ngươi đang làm loạn gì!” Bạch Mễ Đậu ngẩng đầu ưỡn ngực đứng ở đằng trước tiên sinh, nhìn về phía mọi người quát.
Bạch Mễ Đậu còn chưa vỡ giọng, giọng nói nghe vẫn còn non nớt, nhưng bởi vì dùng hết toàn lực nên tiếng nói vô cùng to lớn vang dội, có thể nói hết sức khí thế.
Mọi người nghe vậy, lập tức sửng sốt, tiếng ầm ĩ trong nháy mắt an tĩnh lại.
Có điều cũng chỉ trong chốc lát mà thôi, mọi người phát hiện người gầm lên ở chỗ này không ai khác mà chính là người cực kì nhỏ tuổi bị cho là được nhét vào trường huyện kia, chiếm vị trí nhập học củba người khác, lập tức bọn họ lại làm ầm ĩ lên.
“Chúng ta làm loạn chẳng phải là vì ngươi hay sao?”
“Chính là vì ngươi mặt dày vô sỉ, mới khiến người ta cảm thấy bất công như thế!”
“Ngươi không xứng được vào trường huyện……”
Tiếng ồn ào nổi lên bốn phía, có người tức quá không nhịn được, duỗi tay muốn xô đẩy Bạch Mễ Đậu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận