Nông Gia Mẹ Kế Đanh Đá Dưỡng Oa

Chương 174 - Sửa nóc nhà

Khoảng thời gian này, Lưu Thị nghe Tô Mộc Lam khuyên bảo, hoàn toàn không để vào mắt những lời châm chọc khiêu khích này của Hàn Thị, chỉ giương mí mắt nhìn Hàn Thị, nhẹ nhàng bảo: “Đầu quả cà này thật sự ăn không được, không gọt thì không thể nào ăn cả quả cà này được đâu.”
“Có cái gì không thể ăn, đầu quả cà ăn ngon nhất đấy!” Hàn Thị bất mãn vì Lưu Thị mạnh miệng, quát lại.
“Vậy... Được thôi.” Lưu Thị nhặt lại những khúc đầu quả cà đã cắt xuống: “Nếu nương đã cảm thấy ăn ngon, vậy chính là nương thích ăn đầu quả cà này, ta sẽ xào đầu quả cà này cho nương, nương phải ăn nhiều một chút đó.”
Lưu Thị nói xong thì đi đến nhà bếp bận rộn.
Hàn Thị bị lời nói này của Lưu Thị chẹn họng, tim đau từng hồi.
Quả nhiên, con dâu trên đời này đều là kẻ thù của mẹ chồng, chỉ đem đến cho mẹ chồng ngột ngạt mà thôi!
Đứa nào cũng là đồ đĩ ti tiện được đà lấn tới!
Trong đầu Hàn Thị tức giận bừng bừng, đứng trong sân gắt giọng mắng, Lưu Thị nấu cơm trong bếp, chỉ làm như không nghe thấy, lúc thật sự cảm thấy quá ồn ào thì tìm một chút bông nhét vào lỗ tai.
Một lần nữa, Hàn Thị đứng trong sân mắng đến miệng đắng lưỡi khô, cuối cùng tự mình ôm một bụng tức giận, thở phì phò đi vào trong phòng nằm.
----
Vừa rạng sáng hôm sau, Tô Mộc Lam đã đeo cái rổ trúc, đi đến nhà Bạch Khang Nguyên.
Thê tử của Bạch Khang Nguyên là Trịnh Thị đang ở trong sân cho gà ăn, nhìn thấy Tô Mộc Lam đến bèn lùa gà sang một bên ăn: “Nhà Thạch Đường đấy à, sao ngươi lại đến đây?”
“Chào Trịnh thẩm, nhà ta có chút việc muốn thương lượng với Lý Chính thúc một chút.” Tô Mộc Lam cười nói: “Lý Chính thúc có nhà không?”
“Có nè.” Trịnh Thị gọi với một tiếng vào nhà: “Đương gia, mau ra đây, nhà Thạch Đường đến tìm chàng này.”
“Tới đây.” Bạch Khang Nguyên đang pha ấm trà trong nhà chính, vừa chuẩn bị uống, nghe thấy động tĩnh liền đi ra: “Tìm ta có chuyện gì?”
“Đến đây đến đây, ngồi xuống rồi nói.” Trịnh Thị dời băng ghế tới.
Bây giờ, tính tình và bản tính của Tô Mộc Lam đều tốt, đối xử với con cái cũng tốt, cũng khá tốt với tất cả những hộ ở cùng thôn, bản thân cũng không lười biếng, luôn đổi cách để kiếm tiền, Bạch Khang Nguyên và Trịnh Thị đều chào đón người ít việc lại có lòng cầu tiến, lúc này cũng có hơi nhiệt tình với Tô Mộc Lam.
“Ta cũng không quanh co lòng vòng nữa, có việc nên nói thẳng nhé.” Tô Mộc Lam cười nói: “Nhà đã ở lâu rồi, nếu là trời nắng thì còn may, trời mưa xuống luôn bị dột tí tách ở vài ba chỗ, vẫn luôn định sửa chữa, cũng không thể để không, quãng thời gian này rảnh rỗi, thấy sắc trời cũng tốt, liền muốn đến phiền Lý Chính thúc thu xếp giúp việc này.”
“Khoảng rào trước sân nhà cũng có hơi thấp, vừa hay nhà ta lại ở gần biên giới thôn, nhà ta không có nam nhân, một mình ta với bốn đứa bé có phần không an tâm cho lắm, cũng muốn xây khoảng rào trước sân cao lên một chút, đúng rồi, ta còn muốn xây thêm một cái bếp lò lớn một chút ở trong sân nữa.”
Gạch gỗ gì đó sửa nhà, sửa sân trong thôn trái lại là đều phải tự mình đi mua, nhưng nhân lực đều do thôn phát động hỗ trợ, không cần tiền công, chủ nhà chỉ cần chiêu đãi cơm canh nước trà đầy đủ là được.
Trừ phi là thủ công mỹ nghệ mà người trong thôn thật sự không thể làm được, ví dụ như khắc hoa trên tường hay kiểu dáng hàng rào đẹp mắt, mới mướn người từ bên ngoài đến làm.
Nếu người nào nhà gặp phải loại chuyện này mà bỏ quba người trong thôn, trực tiếp mướn người bên ngoài đến làm thì đó chính là mắt cao hơn đầu, xem thường người trong thôn, sau này nhà ngươi có chuyện gì vậy cũng đừng nghĩ đến việc nhờ người trong thôn giúp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận