Nông Gia Mẹ Kế Đanh Đá Dưỡng Oa

Chương 816 - Tết Ông Táo

Nếu nghi ngờ có vấn đề gì thì gửi một bức thư hỏi Tiết chưởng quầy cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
Nhưng nếu là đi ra bến tàu để hỏi….
Mặc dù vận chuyển bằng thuyền cũng không có nhiều tuyến đường, nhưng đi đến bến tàu để hỏi về hướng đi của hàng hóa thì sợ là sẽ không dễ dàng hỏi thăm được.
Tô Mộc Lam trong lòng có nghi ngờ nhưng bình thường Bạch Thạch Đường vẫn luôn làm việc vô cùng cẩn thận và nghiêm túc, nếu hắn muốn làm như vậy thì chắc cũng có suy nghĩ của riêng mình nên liền không hỏi thêm nữa, chỉ gật đầu.
“Không phải là vấn đề lớn gì cả, chỉ là tò mò nên muốn biết thêm một chút.”
Bạch Thạch Đường sợ Tô Mộc Lam lo lắng việc kinh doanh của hắn nên liền chuyển đề tài: “Buổi chiều ta thấy nàng đi mua rất nhiều đồ gia vị, lại đặt thêm một ít cá chép, có phải là chuẩn bị làm cá chiên hay không?”
“Đúng vậy, ta thấy cũng mấy ngày nữa là đến Tết rồi, nấu thêm một ít cá chiên để cho mọi người trong nhà nếm thử, bọn nhỏ cũng sắp trở về rồi, để cho bọn chúng ăn ngon lành.”
Cá chiên có thể làm được quanh năm, nhưng mà nếu nói về chuyện ẩm thực thì phải đợi đến khi mùa đông lạnh nhất, cũng chính là thời điểm cuối năm thì sẽ là thời gian tốt nhất để ăn.
Chiên trên lửa nhỏ đến mức cả xương cá cũng giòn tan, rồi để nguội tự nhiên trong thời tiết giá lạnh thì chất keo được tiết ra từ cá trong quá trình chiên sẽ đông đặc lại thành một lớp màng trong suốt, ăn một miếng sẽ cảm thấy thơm ngào ngạt, hơn nữa còn ăn mãi không ngấy.
Mấy đứa nhỏ trong nhà đều rất thích ăn, hơn nữa năm nào cũng ồn ào là không đủ ăn.
Lần này, Tô Mộc Lam liền dứt khoát mua thêm một ít cá chép, cá trích, ...… để chuẩn bị làm cá chép chiên nguyên con, lại nấu thêm mấy miếng cá chép chiên đã chặt thành khối, mỗi thứ làm một ít để mấy đứa trẻ có thể ăn đủ.
“Tính toán ngày tháng thì bọn nhỏ cũng nên trở lại rồi.” Bạch Thạch Đường cũng cảm thán một chút.
Bạch Lập Hạ vẫn luôn ở nhà, Bạch Trúc Diệp thì tuy rằng đi theo Tần ma ma học thêu thùa nhưng mỗi ngày đều sẽ về nhà, ngày nào cũng có thể gặp được.
Bạch Mễ Đậu ở trong huyện học, tuy rằng hai tháng là có thể về nhà một lần, nhưng bởi vì tiên sinh ở bên đó thấy Bạch Mễ Đậu chăm chỉ hiếu học, và cũng là một đứa bé thông minh lanh lợi, nên liền dốc lòng dạy bảo, vì thế Bạch Mễ Đậu càng thêm cần cù siêng năng hơn, ngoại trừ ngày 15 tháng 8 đã về nhà một lần thì từ đó đến nay vẫn luôn chăm chỉ bên trong huyện học.
Ngay cả khi Tô Mộc Lam và Bạch Thạch Đường đi lên huyện học thăm hỏi thì cũng không gặp được, chỉ tặng chút đồ dùng gì đó rồi về.
Bạch Thủy Liễu bên kia càng không cần phải nói, tất nhiên là sau khi đi Hồng Vân Lâu ở trên phủ thành thì vẫn luôn chưa trở về lần nào, trong lúc đó Tô Mộc Lam và Bạch Thạch Đường cũng chỉ đi thăm hai lần, mỗi lần cũng chỉ vội vàng nói được mấy câu.
Tô Mộc Lam càng nghĩ càng thấy nhớ bọn nhỏ.
Bạch Thạch Đường cũng vậy.
Tô Mộc Lam đã đặt mua tất cả mọi thứ mà bọn nhỏ thích, từ ăn uống đến đồ dùng hằng ngày, Bạch Thạch Đường cũng đã thu xếp người đi đón Bạch Thủy Liễu và Bạch Mễ Đậu trở về.

Tới ngày 20 tháng Chạp, hai tỷ đệ Bạch Thủy Liễu và Bạch Mễ Đậu đều lần lượt trở về nhà.
Đã lâu không gặp, Tô Mộc Lam nhìn thấy hai đứa nhỏ nên cực kì vui mừng, hốc mắt có chút ướt đẫm, vẫn luôn lôi kéo bọn nhỏ lải nhải một lúc lâu.
Như là đã cao lên rồi, ở bên ngoài ăn ở như thế nào, có ăn no mặc ấm hay không, ngày thường mấy giờ thức dậy, mấy giờ đi ngủ….
Có thể nói là hỏi từ chuyện nhỏ đến chuyện lớn.
Bạch Thủy Liễu và Bạch Mễ Đậu cũng biết lúc này Tô Mộc Lam lải nhải nhiều như vậy đều là vì quan tâm đến bọn họ, cũng không cảm thấy những lời này nhàm chán mà còn rất kiên nhẫn trả lời, còn kể cho Tô Mộc Lam nghe nhiều chuyện thú vị thường ngày, ...….
Còn Bạch Lập Hạ và Bạch Trúc Diệp cũng đã không gặp đại tỷ và tiểu đệ một thời gian dài rồi, chờ đến khi buổi tối người lớn đều đã đi ngủ thì liền lén lút tụ tập trong phòng để nói chuyện tới nửa đêm, đến lúc mí mắt thật sự không mở ra được nữa thì mới tự giác đi ngủ.
Một vài ngày đoàn tụ và vui chơi trôi qua, rất nhanh đã tới Tết Ông Táo.
Tuy rằng Cố Vân Khê cũng muốn cùng Bạch Thủy Liễu và Bạch Mễ Đậu, hai người thật vất vả mới có thể trở về, ở lại để chơi đùa, nhưng Tết Ông Táo thì không có chuyện sẽ không ở bên cạnh người nhà, nên đành phải về nhà trước.
Tết cúng bái Ông Táo là ngày trọng đại, các gia đình đều vô cùng coi trọng ngày này.
Ăn kẹo gác bếp, làm sủi cảo, và làm thêm một bàn đầy thức ăn để cả gia đình vui vẻ ăn một bữa tối đoàn viên.
Gia đình của Tô Mộc Lam và Bạch Thạch Đường thì càng náo nhiệt hơn.
Thứ nhất là bọn nhỏ đều đã trở về, trong nhà có thêm người nên càng thêm náo nhiệt, ngoài ra năm nay còn có thêm Tạ Quảng Bạch và Vạn Tân Nguyệt nữa, đều là những người thích nói chuyện cười đùa, nên tiếng cười nói vui vẻ gần như sắp phá nóc mà ra rồi.
“Cha cháu và Nhị thúc thúc vẫn không thể kịp chạy tới nơi này để ăn bữa cơm đoàn viên rồi.” Tạ Quảng Bạch nhấp một ngụm rượu, chậc lưỡi.
Rượu này là rượu cao lương được ủ tại địa phương, hương vị êm dịu, nồng đậm, sau khi Tạ Quảng Bạch uống thử một lần thì liền lập tức yêu thích, cho dù lúc này đã ăn cơm xong thì vẫn muốn uống thêm hai chén.
“Không đến kịp thì không kịp thôi, đến chậm một chút thì cháu còn có thể thoải mái thêm hai ngày….”
Lời nói của Vạn Tân Nguyệt còn chưa dứt thì một âm thanh nặng nề vang lên: “Thoải mái? Ta nhìn thì thấy là con chỉ biết gây rắc rối ở bên ngoài thôi.”
Vừa nghe thấy âm thanh này thì Vạn Tân Nguyệt liền giật mình, đặt đũa trong tay xuống và vội vàng đứng lên.
Rèm được nhấc lên, Vạn Bằng Vân đi vào nhà chính, đi theo phía sau là Phan Lương Tiến.
“Đại ca, Nhị ca.” Bạch Thạch Đường đứng lên.
Đã lâu không gặp, nên lúc này nhìn thấy Vạn Bằng Vân và Phan Lương Tiến thì trên khuôn mặt của Bạch Thạch Đường cũng hiện lên sự kích động, vội vàng mời bọn họ ngồi xuống.
“Ta và lão Nhị gõ cửa một lúc lâu mà không thấy có động tĩnh gì, đoán là các ngươi ở trong phòng không nghe thấy nên liền đi vào sân luôn.”
Vạn Bằng Vân cười nói: “Đây là đệ muội và các cháu gái đúng không.”
Tô Mộc Lam dẫn bọn nhỏ chào hỏi Vạn Bằng Vân và Phan Lương Tiến, sau đó mang bàn ghế và nước trà ra mời.
Bữa cơm tất niên đã ăn xong rồi, nên lúc này khi mấy người lớn đang nói chuyện thì bọn nhỏ liền vào phòng của Bạch Thủy Liễu để chơi phi hoa lệnh.
(*Phi hoa lệnh vốn là một trò chơi chữ khi người xưa ngồi uống rượu, bắt nguồn từ thú chơi thơ củba người xưa, nó được đặt tên theo câu nổi tiếng “Hoa bay khắp phố xuân” trong “Hàn thực” của Hàn Hồng, một nhà thơ thời Đường. Khi chơi phi hoa lệnh, bạn có thể sử dụng các câu từ các bài thơ và bài hát, nhưng các câu bạn chọn thường không quá bảy từ.)

Trẻ con không thể uống rượu nên liền thay thế bằng trà và điểm tâm.
Vạn Tân Nguyệt cũng nhân cơ hội trốn đi cùng chơi với bọn nhỏ.
Vạn Bằng Vân và Bạch Thạch Đường đã nhiều năm không gặp, lúc này cũng muốn trò chuyện thêm với Bạch Thạch Đường nên cũng không quan tâm đến Vạn Tân Nguyệt nữa, mặc kệ nàng đi chơi.
Biết được Vạn Bằng Vân và Phan Lương Tiến gấp gáp lên đường nên lúc này cũng chưa kịp cơm nước gì, vì vậy Tô Mộc Lam liền vào phòng bếp bận rộn thêm một lúc.
Có sẵn sủi cảo thịt heo, có cá chiên và thịt dê hầm, cùng với nộm cần tây đậu phộng trộn với bắp cải giấm chua.
Có chay có mặn, có đồ ăn nóng và nguội, đều là mấy món ăn đơn giản của gia đình, nên rất nhanh đã được bày lên bàn.
“Bây giờ mới đến nơi nên đã làm phiền đệ muội phải bận rộn thu xếp.” Vạn Bằng Vân liên tục xin lỗi.
“Đại ca nói chuyện khách khí rồi, lúc trước Bạch Thạch Đường vẫn luôn nhắc tới Đại ca và Nhị ca, thật vất vả mới trông ngóng được hai người đến đây, cũng chỉ có cơm canh đơn giản trong nhà thôi, mong Đại ca và Nhị ca đừng ghét bỏ.”
Tô Mộc Lam vừa cười nói giòn tan, vừa bưng rượu đã được làm ấm lên bàn.
Mấy nam nhân ở chỗ này uống rượu nói chuyện nên Tô Mộc Lam cũng không tiện ở trong này, nên liền đi thu dọn bếp than và đun thêm nước để thuận tiện lúc sau bọn họ có thể pha trà uống.
Sau đó liền vào phòng bọn nhỏ cùng chơi phi hoa lệnh.
Bạch Thạch Đường và Tạ Quảng Bạch cùng với Vạn Bằng Vân và Phan Lương Tiến ở trong nhà chính vừa uống rượu vừa nói chuyện.
Hai bên đều náo nhiệt tới nửa đêm rồi mới thu dọn đi ngủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận