Nông Gia Mẹ Kế Đanh Đá Dưỡng Oa

Chương 714 - Ghen tỵ

Tô Mộc Lam vừa nghe đã ném cho Phùng thị một cái liếc mắt xem thường, sau đó tiếp tục trêu chọc: “Chuyện này thì tẩu cứ yên tâm, ta cũng không giống như một số người ngay cả đứa nhỏ của mình cũng ghen tỵ đấy.”
Từ sau khi Bạch Vĩnh Lạc sinh ra thì Bạch Kim Bắc và Phùng thị cũng không có gì khác biệt, vẫn yêu thương cậu bé nhưng cũng chỉ như bình thường mà thôi.
Ngược lại Bạch Vĩnh Hòa đối với đệ đệ ruột thịt của mình thì lại vô cùng để ý.
Khi Phùng thị còn ở cữ thì Bạch Vĩnh Hòa còn đặc biệt xin nghỉ mấy ngày trở về, suốt ngày canh giữ ở trước mặt Phùng thị.
Nếu người bên ngoài biết thì chắc chắn sẽ khen Bạch Vĩnh Hòa là một đứa trẻ hiếu thuận, tuy rằng là nam nhi nhưng còn tri kỷ hơn áo bông nhỏ.
Ngay cả Bạch Kim Bắc cũng liên tục khen ngợi.
Chỉ có Phùng thị biết, Bạch Vĩnh Hòa đâu phải quan tâm chiếu cố nàng mà rõ ràng là đang để ý Bạch Vĩnh Lạc.
Ngoại trừ lúc Bạch Vĩnh Lạc phải bú sữa, còn lại tất cả các thời điểm khác, chỉ cần Bạch Vĩnh Lạc tỉnh lại thì hắn đều sẽ tiến đến góp vui.
Ôm một cái, sờ sờ một cái, ngay cả khi Bạch Vĩnh Lạc đã ngủ thiếp đi thì Bạch Vĩnh Hòa cũng ngồi ở bên cạnh, đọc mấy đoạn thơ, nói cho hoa mỹ là phải mưa dầm thấm đất từ nhỏ, để sau này đọc sách mới không tốn quá nhiều công sức.

Phùng thị nghe Bạch Vĩnh Hòa ở nơi đó liều mạng tìm lý do lưu lại thì chỉ cười ha hả, còn thuận tiện ném cho hắn một cái trợn mắt.
Cũng không quên cáo trạng Bạch Vĩnh Hòa ở trước mặt Bạch Kim Bắc.
Mà chuyện này thì trùng hợp lại bị Tô Mộc Lam nhìn thấy, liền trêu ghẹo nàng đã bao nhiêu tuổi rồi mà lại ghen tỵ với đứa nhỏ của mình.
Trên mặt thì Phùng thị không hề để ý, nhưng miệng thì lại bĩu môi.
Lúc này Phùng thị thấy Tô Mộc Lam trêu ghẹo mình thì miệng lại càng bĩu môi đến mức có thể buộc được một con lừa vào đó.
“Con nói có phải hay không hả Tiểu Vĩnh Lạc?”
Tô Mộc Lam nháy mắt, sau đó vươn tay sờ hai má nhỏ nhắn mềm mại của Bạch Vĩnh Lạc, rồi còn nhéo khuôn mặt mập mạp của cậu bé.
Có lẽ là cảm thấy ngứa ngáy nên Bạch Vĩnh Lạc cũng nhếch miệng, hướng về phía Tô Mộc Lam lộ ra một nụ cười “Không răng”.
Đứa bé còn nhỏ, cười không ra tiếng, chỉ biết nhếch miệng, nhưng bộ dạng này cũng vô cùng đáng yêu, làm cho người ta yêu thích không buông tay.
Tô Mộc Lam vô cùng hiếm lạ nên liên tục trêu chọc Bạch Vĩnh Lạc.
Mà Bạch Vĩnh Lạc cũng cực kì phối hợp, nhếch miệng cười tươi đến mức đôi mắt đã kéo dài thành một khe nhỏ.
“Ngươi ấy, yêu thích đứa nhỏ như vậy mà cũng không thấy ngươi sinh thêm một đứa nữa.” Phùng thị túm lấy tay áo của Tô Mộc Lam, thấp giọng hỏi: “Ngươi và Bạch Thạch Đường đều còn trẻ, phải nhanh chóng sinh thêm một đứa nhỏ nữa mới tốt.”

“Tuy rằng bốn tỷ đệ Thủy Liễu đều hiểu chuyện và hiếu thuận, Bạch Thạch Đường và ngươi cũng rất yêu thương mấy đứa nhỏ, nhưng mà các ngươi cũng phải quan tâm đến mấy đời tổ tông của nhà Thạch Đường, dù sao cũng phải cho nhà người ta lưu lại đời sau chứ.”
“Ta thấy hai người các ngươi cũng là quan tâm đến bốn đứa nhỏ, sợ có con ruột sẽ khiến trong lòng của bốn đứa nhỏ không được tự nhiên, sẽ cảm thấy nặng bên này nhẹ bên kia, đến lúc đó thì bưng một chén nước sao có thể bằng phẳng được.”
“Nhưng các ngươi cũng không phải là người có đứa con ruột của mình thì sẽ không đau lòng bốn đứa trẻ nữa, những chuyện mà ngày thường các ngươi làm được còn tốt hơn so với phụ mẫu ruột thịt bình thường, muốn sinh một đứa nhỏ của bản thân thì bọn nhỏ khẳng định cũng sẽ không nói gì đâu.”
“Bây giờ cuộc sống của gia đình ngươi cũng đã dư dả, không sợ nuôi không nổi con cái, sinh thêm mấy đứa bé thì sau này bọn nhỏ cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau, coi như là tính toán nhiều hơn cho bọn nhỏ.”
Thời cổ đại chú ý đến sự thịnh vượng của con người, gia tộc có nhiều người thì khi có chuyện gì, mỗi nhà giúp đỡ một chút thì sẽ là điều quan trọng để vượt qua mọi chuyện.

Nếu ngộ nhỡ cha nương có vấn đề gì thì lúc đó mấy nhà chia sẻ với nhau, vừa có thể chăm sóc được người già vô cùng tốt, lại không cần gánh vác quá nhiều trách nhiệm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận