Nông Gia Mẹ Kế Đanh Đá Dưỡng Oa

Chương 712 - Quà chúc mừng

Còn khăn tay thêu cho Bạch Thủy Liễu thì sẽ thêu vài cành liễu đang lay động đón gió.

Bạch Trúc Diệp bận rộn thì Bạch Lập Hạ và Cố Vân Khê cũng không nhàn rỗi.
Một người chạy lên cửa hàng thợ rèn trên trấn muốn giúp Bạch Thủy Liễu làm một bộ dao bếp thuận tay, cả nồi và xẻng nấu nữa.
Một người thì ở trong nhà đùa nghịch một ít chai lọ, muốn tự mình nấu một ít thuốc mỡ lợn (*mỹ phẩm làm đẹp từ bột ngô nhưng đông đặc như mỡ lợn nên có tên gọi như vậy.) và thuốc bạch ngọc để cho Bạch Thủy Liễu có thể bôi tay và mặt.
Dù sao khi làm đầu bếp thì cả ngày đều phải tiếp xúc với các loại đồ ăn, vừa nhiều dầu vừa nhiều khói lửa, như vậy sẽ khiến da mặt và da tay bị tổn thương, nhưng là một cô nương thì ai cũng đều thích làm đẹp nên ngày thường cũng phải bảo dưỡng một chút, trong lòng cũng sẽ vui vẻ hơn.
Bọn nhỏ bận rộn thì Tô Mộc Lam cũng không nhàn rỗi, vừa giúp đỡ Bạch Thủy Liễu thu thập đồ dùng cá nhân vừa gói chăn đêm, ...….
Tuy rằng La đầu bếp đã nói là bên Hồng Vận Lâu sẽ chuẩn bị mọi thứ đầy đủ, chỉ cần mang người tới là được rồi.
Nhưng Tô Mộc Lam vẫn cảm thấy đứa nhỏ chuyển ra ngoài sống thì chắc chắn sẽ thường xuyên nhớ nhà, hơn nữa cũng sẽ không có cảm giác an toàn, nên nếu đồ vật gì cũng là của Hồng Vận Lâu mua thì trong lòng sẽ càng thêm bất an.
Nếu mang thêm một ít chăn đệm trong nhà và một số thứ khác đi thì khi nằm trên giường cũng sẽ có cảm giác an toàn hơn.
Tô Mộc Lam tính toán như vậy, cho nên đã tận tâm hết sức chuẩn bị tất cả đồ vật cho Bạch Thủy Liễu.
Còn về phần lúc đó đồ vật cần mang đi có nhiều quá hay không thì….
Cũng không sao cả, dù sao Tô Mộc Lam và Bạch Thạch Đường đã quyết định sẽ dẫn bọn trẻ cùng đi đưa Bạch Thủy Liễu một chuyến, cũng thuận tiện cùng nhau đi dạo chơi trên phủ thành.

Đọc vạn quyển sách, đi ngàn dặm đường.
Chuyện đọc sách tất nhiên là quan trọng, nhưng mà kiến thức thực tế cũng không thể thiếu.
Đặc biệt là với các cô nương trong gia đình.
Tô Mộc Lam đang bận rộn thì Phùng thị và Tiểu Thúy tới nhà, trong tay đang ôm Bạch Vĩnh Lạc.

Sau khi qua năm mới hai tháng thì Phùng thị cũng đã sinh rồi, là nhi tử, khi sinh ra đã nặng đến bảy cân hai lạng.
Trọng lượng không hề nhỏ, cho nên khi Phùng thị sinh con cũng bị chịu tội, thân thể cũng bị tổn hại nặng nề, lúc ở cữ phải ngồi yên gần một tháng.
Bạch Kim Bắc quan tâm đến sức khỏe của Phùng thị nên trong mấy tháng ở cữ đều nuôi dưỡng tỉ mỉ, ngay cả đi ra ngoài cũng không dám cho nàng đi nhiều, chỉ để cho nàng ở trong nhà tĩnh dưỡng thật tốt.
Mặc dù Phùng thị cảm thấy ở trong nhà nhiều có chút ngột ngạt nhưng cũng biết thân thể sau khi sinh nếu bị thiếu hụt trầm trọng thì rất dễ để lại di chứng, chỉ có thể an tĩnh ở nhà dưỡng bệnh.
Tô Mộc Lam biết Phùng thị phải luôn ở trong nhà nên khi rảnh rỗi cũng thường xuyên sang nhà cùng nói chuyện với nàng.
Lúc này thấy Phùng thị đến thì vội vàng bê ghế ra để cho hai người ngồi xuống: “Sao hôm nay tẩu lại đi ra ngoài vậy?”
“Thật sự là buồn bực đến hoảng hốt rồi, muốn đi ra ngoài đi dạo một chút, đại phu cũng đã nói rồi, nghỉ ngơi cũng là tĩnh dưỡng, không thể chỉ nằm yên một chỗ được, phải đi qua đi lại mới tốt, đứa nhỏ cũng không thể suốt ngày buồn bực ở trong nhà được, nên đi ra ngoài nghe nhiều động tĩnh, gặp thêm nhiều người mới hoạt bát được, nếu không sau này đứa nhỏ không nghe lời thì cũng sẽ không dễ nuôi dưỡng.”
Phùng thị cười nói: “Chủ yếu là nghe nói tin tức tốt của Thủy Liễu nên ta làm bá nương thì cũng phải tự mình tới cửa nói một câu chúc mừng mới được.”
Vừa nói chuyện thì Phùng thị cũng cầm một quyển sách ra, đưa cho Tô Mộc Lam: “Đứa nhỏ đến học đường chưa trở về thì ngươi làm nương cứ nhận lấy trước, cũng nhìn thử xem có hợp với tâm ý của đứa nhỏ hay không?”
“Đây là cái gì vậy?” Tô Mộc Lam nhận lấy rồi mở ra xem một chút.
Là một cuốn sách đóng gáy bằng sợi chỉ, hơn nữa cho dù nhìn bìa ngoài hay là trang giấy bên trong cũng đã có chút ố vàng cũ kỹ, có vẻ như đã có một vài năm tuổi.
Nếu là một quyển sách đã có tuổi tác thì Tô Mộc Lam cũng không chậm trễ nữa, cẩn thận mở ra xem xét.
Trong sách viết tràn đầy các chữ nhỏ cứng cáp, được viết rất tinh tế gọn gàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận