Nông Gia Mẹ Kế Đanh Đá Dưỡng Oa

Chương 577 - Để cháu làm

“Nhảy thể dục, nhảy thì ta hiểu, nhưng thể dục là ý gì?” Phùng thị càng không rõ nguyên do.
“Cái này……”
Tô Mộc Lam suy nghĩ một hồi lâu, cũng không biết nên giải thích như thế nào cho nàng ta, đành phải nói, “Dù sao tẩu cứ nhảy theo muội là được, mỗi ngày luyện vài lần, bảo đảm thân thể của tẩu sẽ khỏe mạnh, thân hình cũng thon thả hơn...”
Vừa nói chuyện, Tô Mộc Lam liền xắn tay áo, đứng sang một bên.
Phùng thị tuy có hơi mờ mịt không rõ, nhưng nếu Tô Mộc Lam đã nói đây là biện pháp tốt thì nàng sẽ thử làm theo một lần là được.
Vì thế, Tô Mộc Lam mang Phùng thị ra sân, nhảy bài tập thể dục giảm béo có hiệu quả không tồi mà khi ở xã hội hiện đại nàng đã từng học.
Động tác không khó, nhưng mỗi động tác đều phải làm đúng vị trí.
Xét thấy Phùng thị là lần đầu tiên học, Tô Mộc Lam chỉ dạy một phần đầu trước, để nàng ấy tập luyện nhuần nhuyễn thì sau đó lại dạy bài kế tiếp.
Có điều chỉ cần tập một phần đầu này, sau khi nhảy một lần, Phùng thị đã đổ mồ hôi đầm đìa, tóc mái trên trán đều ướt nhẹp dán ở trên trán.
“Thoải mái!” Phùng thị lau mồ hôi, sau khi hoàn thành động tác kéo duỗi cuối cùng, nàng ta đặt mông ngồi xuống ghế, thuận tay cầm lấy khay đan nhỏ ở bên cạnh, coi nó là cái quạt để quạt.
“Sau này mỗi ngày kiên trì tập luyện, ra được mồ hôi thì rất tốt.” Tô Mộc Lam cười tủm tỉm rót một chén nước trà cho Phùng thị.
“Ừ.” Phùng thị hưng phấn gật đầu.
Không cần phải lải nhải với Bạch Kim Bắc về chuyện có làm việc nhà hay không, còn có thể cường thân kiện thể, phòng ngừa chính mình lại béo lên, quan trọng nhất là sau khi ra mồ hôi, chỉ cảm thấy lỗ chân lông toàn thân như được mở ra, thật sự cực kì thoải mái
“Thím, thím Tô.” Tiểu Thúy vào trong sân, trong tay xách theo một cái giỏ tre nhỏ.
“Thím nói, trong ruộng của nhà có rau chân vịt, bảo cháu chọn rửa sạch sẽ đưa tới cho thím Tô …”
Vừa mới dứt lời, Tiểu Thúy nhìn thấy Phùng thị mồ hôi đầy đầu liền vội vàng đi đến trước mặt, “Có việc gì thì để cháu làm là được, thím cũng đừng đụng tay vào.”
Tiếp theo lại nhìn quanh bốn phía một chút, “Là thím Tô muốn dán hồ làm đế giày sao, để cháu làm là được.”
Dứt lời, liền xắn tay áo, định bắt đầu làm việc.
Tiểu Thúy chăm.chỉ, trong mắt lúc nào cũng chỉ thấy công việc, Tô Mộc Lam cũng biết điều này, hiện tại nhanh chóng ngăn cản lại, “Đế giày đã dán xong hồ rồi, cháu không cần bận việc nữa, thím của cháu chính là học nhảy thể dục với ta mà đổ một chút mồ hôi mà thôi, không phải làm việc mệt.”
“Nhảy thể dục …… là gì thế?” Tiểu Thúy hơi nghi hoặc chớp chớp đôi mắt.
“Chính là, nói thế nào được nhỉ …” Tô Mộc Lam nghĩ nghĩ, nói tiếp “Dù sao cháu chỉ cần nhớ đối với thím cháu là chuyện tốt, cái này tập luyện chăm chỉ, sau này thân thể khỏe mạnh là được.”
Tiểu Thúy vẫn không biết rốt cuộc Tô Mộc Lam nói gì, cũng không rõ Phùng thị vừa mới làm cái gì.
Nhưng nếu Tô Mộc Lam nói thân thể khỏe, Phùng thị cũng liên tục gật đầu ở bên cạnh, có lẽ tuyệt đối không sai được.
Rốt cuộc thím Tô là người lợi hại nhất, lời nói của nàng nhất định cũng đúng.
Tiểu Thúy gật gật đầu, “Được rồi, cháu đã biết.”
“Ta cho muội chỗ rau chân vịt này, mang vào trong nhà bếp, đặt trên nồi chõ để hong cho khô, rau đã rửa sạch sẽ, hong khô cho giảm bớt hơi nước, ** buổi tối có thể làm món bánh rán rau chân vịt để ăn.”
“Được.” Tô Mộc Lam cầm cái nồi chõ từ nhà bếp ra, giúp đỡ hong khô rau chân vịt.
“Thím, cơm chiều làm những món gì?” Tiểu Thúy sắp xếp xong, lấy lại giỏ tre, hỏi Phùng thị, “Thím có muốn ăn gì hay không?”
Tiểu Thúy chăm chỉ khéo tay, lúc mới tới không biết làm nhiều món cơm canh, nhưng bây giờ đã học được không ít, về cơ bản Phùng thị muốn ăn cơm nhà thì đều có thể làm được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận