Nông Gia Mẹ Kế Đanh Đá Dưỡng Oa

Chương 627 - Trong lòng không hiểu gì

Sau khi tỉ mỉ nhìn một lúc lâu, Chu thị chậc lưỡi, “Dù sao bộ dáng đúng là hơi giống, có điều hẳn là không phải, Thủy Liễu lớn lên vừa gầy lại nhỏ người, sẽ không lớn lên đẹp như vậy.”
“Đừng nói nữa, dù sao cũng là người đã chết nhiều năm rồi, sao còn có thể sống lại chứ?”
“Lúc Thủy Liễu chết ta không nhìn thấy, nhà lão nhị lại là người không đáng tin, ai biết có phải là mang Thủy Liễu đi bán hay không, sau đó chính mình cầm tiền tái giá chăng?”
Ngưu Bát Cân nói, “Ngươi xem đuôi mắt của tiểu cô nương kia, chẳng phải giống Thủy Liễu như đúc sao.”

Chu thị lại cẩn thận nhìn một lần nữa, như suy tư gì đó gật gật đầu, “Đôi mắt Thủy Liễu như mắt phượng, mắt hơi thon dài, người ta nói nàng có một đôi mắt đẹp, nhìn đúng là giống nhau như đúc.”
“Có điều …”
Như thế nào cũng cảm thấy hẳn là không có khả năng.
Chưa cần nói đến việc nếu Thủy Liễu bị nhị đệ bán đi để lấy vợ mới, nếu không phải làm con dâu nuôi từ bé cho người khác thì sẽ làm người hầu, cuộc sống chắc chắn sẽ không ra hồn gì.
Kể cả không bị bán, người vợ của nhị đệ này cũng là người không an phận, số mệnh nha hoàn nhưng lại tính tình như tiểu thư, sau khi tái giá nhất định sẽ không gả được cho người trong sạch, sao có thể nuôi dưỡng Thủy Liễu vừa trắng vừa nõn nà thế kia, ăn mặc cũng vừa thấy đã biết không tầm thường?
Không thể nào, không thể nào được.
Chu thị lắc lắc đầu đầu như trống bỏi.
“Nghe thấy hai ngươi lẩm bà lẩm bẩm ở chỗ này, sao, quen biết các vị tiểu thư bên kia à?” Bên cạnh có một lão bá bán quả hạnh nhìn thấy Ngưu Bát Cân cùng Chu thị dong dài ở chỗ này liền hỏi một câu.

“Có quen biết hay không thì sao?” Chu thị hỏi lại một câu.
“Sao ta không biết, ta chỉ biết vị mặc áo hồng cánh sen bên kia là thiên kim nhà Huyện thái gia đó.”
Lão bá vuốt chòm râu một phen nói, “Vừa rồi ta nghe xa phu cùng nha hoàn bên cạnh nói chuyện, vừa rồi vị kia tiểu thư kia còn mua quả hạnh ở chỗ ta nữa đó.”
“Còn nói quả hạnh ở chỗ ta ăn ngon, nếu chờ lát nữa còn thừa thì sẽ nua hết về, làm món hạnh ướp để ăn.” Chu thị bĩu môi.
Cái lão già này, trong lòng đúng là chẳng hiểu cái gì.
Nếu quả hạnh ngọt thì trực tiếp ăn là được, không cần dùng để ướp, sở dĩ muốn ướp là vì quả hạnh chua, sau khi ướp xong thì sẽ bớt chua hơn.
Sở dĩ nói lát nữa sẽ dự định mua cũng là thấy tuổi tác của ông như vậy, mặc manh áo vá chằng vá đụp, trông có phần đáng thương mà thôi, thật đúng là tự coi trọng chính mình.
Chẳng qua là vị kthieen kim nhà huyện lệnh cùng kia các vị tiểu thư kia có tấm lòng lương thiện mà thôi.
Hai người Chu thị và Ngưu Bát Cân đều trợn mắt nhìn.

“Uống khá nhiều trà rồi, chúng ta lại ngồi thêm một lát xuyên, hái hoa sen về, buổi tối bảo nữ đầu bếp làm hoa sen chiên để ăn đi.” Cố Vân Khê đề nghị.
“Hoa sen ngon mềm, cuốn rau trộn để ăn cũng rất ngon, có mùi thơm ngát thanh khiết.” Bạch Thủy Liễu cười nói, “Buổi tối cho các ngươi nếm thử tay nghề của ta nhé.”
Bạch Thủy Liễu thường xuyên theo Tô Mộc Lam nấu ăn, hiện tại tay nghề rất tốt.
“Được.” Cố Vân Khê xoa tay hầm hè, túm tay áo Bạch Thủy Liễu, “Thủy Liễu tỷ, thế thì chúng ta mau đi.”
“Lập Hạ, Trúc Diệp, chúng ta mau đi thôi.
Nếu trời tối thêm một chút, sắc trời sẽ làm chậm trễ hành trình lên đường trở về.
“Đi.” Bạch Lập Hạ cùng Bạch Trúc Diệp buông bát trà trong tay xuống, nhanh chóng bước theo.
Xa phu đã sớm mướn được thuyền, thấy các nàng muốn đi chơi liền cắt dây mang tới, chở bốn người các nàng đi vào trong hồ, chỗ hoa sen tươi tốt.
Thủy Liễu tỷ?
Khi Ngưu Bát Cân và Chu thị nghe thấy xưng hô như vậy, cả hai liếc nhìn nhau, sau một lúc lâu mới hồi phục tinh thần lại.

Buổi tối, bên trong nhà họ Cố.
Bạn cần đăng nhập để bình luận