Nông Gia Mẹ Kế Đanh Đá Dưỡng Oa

Chương 183 - Hỗ trợ

Trên đường đi về nhà, vừa hay gặp được Phùng thị từ đất trồng rau trở về, bên trong giỏ tre xách trên tay toàn là rau dưa tươi rói.
Nhìn thấy Tô Mộc Lam, Phùng thị nhanh chân bước tới đón, “Mới vừa đi ngang qua nhà ngươi không thấy ai, ta còn tưởng là ngươi đi làm gì, hóa ra là đi kéo đất à?”
“Ừ, trong nhà muốn sửa cái nóc nhà, cũng muốn xây tường ngoài sân cao lên một chút, kéo một ít đất để chuẩn bị mấy ngày nữa bắt đầu tiến hành công việc.” Tô Mộc Lam cười nói, “Vừa rồi Phùng tẩu tử bảo qua nhà tìm ta là có chuyện gì thế?”
“Không phải là nghĩ đến chuyện ngươi nấu cơm ăn ngon sao, nên muốn hỏi ngươi một chút làm món cà tím chiên như thế nào cho ngon, đúng lúc thấy ngươi đang bận rộn thế này, để ta tới phụ giúp một chút.”
Phùng thị nói chuyện xong, để giỏ tre trong tay dựa vào chân tường, xắn tay áo lên đẩy xe đất giúp Tô Mộc Lam.
“Chỉ có mấy xe đất, tẩu đừng chạm vào kẻo lát nữa quần áo tẩu bị bẩn hết đó.” Tô Mộc Lam vội vàng khuyên nhủ.
“Haiz, quần áo bị bẩn chỉ cần giặt sạch là được mà, sao ngươi lại dong dài như thế, cứ chạy nhanh đi, nhân dịp trời còn chưa tối, có thể kéo thêm được mấy xe nữa đấy.” Phùng thị căn bản không nghe theo lời Tô Mộc Lam nói, chỉ đẩy xe đi về phía trước.
Tô Mộc Lam thấy thế, cũng không khuyên nhủ nữa, nhanh chóng lôi kéo xe đi về phía nhà mình.
Sau khi đến khoảng đất trống ở trước cửa nhà thì dừng lại, dỡ đất xuống. Tô Mộc Lam làm Bạch Thủy Liễu bưng nước cho Phùng thị rửa tay, “Được rồi, tẩu tử nhanh về nhà nấu cơm đi.”
“Ta về nhà trước đây.” Phùng thị gật gật đầu, sau đó lại nói tiếp “Ngươi đào đất ở phía đông của thôn à?”
“Đúng rồi, ở đó đấy, cũng không lấy nhiều lắn, chỉ cần hai đến ba xe là đủ rồi.” Tô Mộc Lam đáp.
“Được, ta biết rồi.” Phùng thị rửa sạch tay, vỗ vỗ đất dính ở trên người, đi tìm giỏ tre vừa rồi nàng dựa tạm vào chân tường.
Người nhà nông, giỏ tre nhà ai, đồ ăn nhà ai, dường như chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhận ra được là đồ của nhà ai, dù có đặt ở đâu, đều biết là tạm thời có việc, thuận tay đặt ở chỗ đó, tuyệt đối sẽ không có ai lấy đi.
Phùng thị để giỏ rau ở chỗ đó, lúc này vẫn ở chỗ cũ.
Tìm giỏ rau, Phùng thị nhanh chóng bước về nhà, để rổ rau vào trong bếp, liền đi tìm xẻng.
“Nàng tìm cái gì thế?” Bạch Kim Bắc thấy Phùng thị vừa bước vào nhà đã bắt đầu quay cuồng tìm đồ vật, hắn tò mò đi theo.
“Tìm xẻng đâu” Phùng thị tìm được cái xẻng đặt ở chân tường, duỗi tay cầm, thuận tay đưa cho Bạch Kim Bắc một cái xẻng khác,

“Đi, đi đào đất đi.”
“Đào đất?” Bạch Kim Bắc sửng sốt một chút, “Đào đất làm gì?”
“Nương của Thủy Liễu đang ở kia đào đất, nói là để dùng khi xây tường sân, cần phải dùng vài xe đất. Một mình muội ấy dẫn theo bốn đứa trẻ, cô nhi quả phụ, sao có thể đào đất nổi, hai ta đi phụ một chút đi.”
Phùng thị vừa nói vừa túm Bạch Kim Bắc đi ra cửa.
Bạch Kim Bắc thấy bà vợ của mình quá khích như vậy cũng không ngăn cản, chỉ khiêng xẻng cùng đi theo Phùng thị, trên đường không quên dặn dò nàng, “Chờ lát nữa ta đào đất, nàng ở bên cạnh nhìn là được, dù sao chỗ đất này ta đào được, không làm chậm trễ Tô thị dùng, được không?”
Phùng thị là con gái được nuông chiều ở trong nhà, nấu cơm hay làm gì đó còn được, còn những việc như đào đất tốn sức lực này chưa bao giờ làm, nếu ở chỗ hắn mà phải làm việc này, e là hắn sẽ bị nhạc phụ cùng nhạc mẫu đâm vẹo xương sống mất.
“Biết rồi biết rồi.” Phùng thị xua tay, “Vậy lát nữa chàng làm việc chăm chỉ một chút, giúp đỡ nương của Thủy Liễu chở xong đất sớm, ta sẽ hỏi người ta cách làm món cà tím chiên thế nào cho ngon, trở về sẽ làm món cà tím chiên cho chàng ăn.”
“Được rồi.”
Nghĩ đến việc Phùng thị tốn công suy nghĩ như vậy là vì có thể làm cà tím chiên ngon cho hắn ăn, trong lòng Bạch Kim Bắc rất thoải mái, khi đi đường cũng cảm thấy nâng nâng như lòng bàn chân có gió vậy.



Bạn cần đăng nhập để bình luận