Nông Gia Mẹ Kế Đanh Đá Dưỡng Oa

Chương 215 - Bánh nụ cười

“Nương yên tâm, cái bụng này của con đảm bảo thời điểm nào cũng có chỗ trống để ăn thêm.” Bạch Mễ Đậu vỗ cái bụng nhỏ của mình.
Bụng nhỏ tròn vo, dưới hành động vỗ mạnh mẽ của cậu bé, lập tức run rẩy.
Bộ dạng này khiến cho Tô Mộc Lam và mấy cô bé cười ngửa tới ngửa lui.
Ngay cả Bạch Thủy Liễu đang giúp Tô Mộc Lam một tay cũng cười sặc sụa, ho khù khụ không thở nổi.
“Được, được, được, nương yên tâm.” Tô Mộc Lam nhéo khuôn mặt của Bạch Mễ Đậu, sau đó tiếp tục bận rộn nấu món ăn mới thứ hai – Bánh nụ cười.
Cũng các nguyên liệu như trứng, bột mì, đường mạch nha, sữa và mì, nhào và ủ bột đủ thời gian, sau đó cắt thành miếng nhỏ, xoa thành những quả cầu tròn nho nhỏ, sau đó lăn qua một lớp vừng trắng, rồi đặt vào chảo dầu để chiên.
Chiên đến khi bánh đã vàng óng và nổi lên, quả cầu sẽ nứt ra một đường như hình của “nụ cười”, như vậy thì bánh nụ cười coi như đã làm xong.
Hương thơm lừng ngon miệng, có hương thơm của vừng và sự ngọt ngào của đường mạch nha, vỏ ngoài của bánh rất giòn, vừa cắn vào miệng là lập tức sẽ phát ra tiếng, cảm giác hương vị xông thẳng lên đầu, chỉ cảm thấy thật sự là quá ngon.
Và khi làm bánh nụ cười này thì Tô Mộc Lam cố ý làm kích thước nhỏ hơn một chút, như vậy cứ một miếng là ăn được một cái, không tốn sức để nhai, cũng sẽ không bởi vì quá xốp giòn mà rơi rớt vụn bánh khắp nơi, rất sạch sẽ và vệ sinh.
“Ăn ngon.” “Thật sự rất ngon.” Mấy âm thanh này lại vang lên liên tục ở trong sân.
Món ăn mới thứ ba là bánh gạo.
Gạo ngâm sau đó phơi khô, cách làm giống như nổ bỏng ngô, sau khi nổ thành bánh gạo trắng trẻo và mập mạp thì trộn cùng với đường mạch nha sau đó ép thành khối lớn dày hai tấc, khi nào ăn thì cắt thành từng khối nhỏ hình vuông sẽ thành một chiếc bánh gạo mà ai cũng thấy bán ở mọi nơi trong xã hội hiện đại.
Giòn và thơm, ăn ngon ngọt, lại không bị ngấy, chỉ cảm thấy hương thơm ngát xông vào mũi, khi đã ăn thì gần như không thể dừng lại được.
Bởi vì nếm thử quá nhiều đồ ăn mới nên tới lúc nấu cơm tối, bốn củ cải nhỏ và ngay cả Tô Mộc Lam đều cảm thấy hoàn toàn không đói bụng, vì vậy buổi tối chỉ nấu một ít canh trứng để uống.
Ngày hôm sau, Tô Mộc Lam đi lên trấn trên.
Số lượng đồ vật cần mang theo không tính là ít, nên nàng gọi Bạch Thủy Liễu cùng đi, lưu lại Bạch Lập Hạ dẫn Bạch Trúc Diệp và Bạch Mễ Đậu ở nhà phơi nắng khoai lang để sấy khô.
Tới khi đến cửa hàng, Ngô Trác Viễn và Ngụy thị đang đứng ở cửa nói chuyện với một người khác, thấy Tô Mộc Lam tới liền vội vàng nghênh đón: “Tô tẩu tử và Thủy Liễu tới rồi.”
“Vậy được, các ngươi trước thử dùng một chút, nếu có chỗ nào không thích hợp thì nói lại với ta, có thể sửa thì chúng ta sẽ sửa lại một chút.” Người nói chuyện với phu thê Ngô Trác Viễn nói, sau đó thấy có người đến cửa hàng, liền cười chào rồi đi.
“Phiền toái Cát thúc, Cát thúc đi thong thả.” Phu thê Ngô Trác Viễn đưa tiễn, sau đó cười nói với Tô Mộc Lam: “Cát thúc làm thợ mộc, vừa mới đưa hai cái kệ hàng tới đây.”
“Tô tẩu tử tới đúng lúc rồi, cửa hàng đã gần như dọn dẹp xong xuôi, tẩu tới nhìn xem một chút, đã ổn chưa?”
Phu thê hai người vừa nói chuyện vừa mời Tô Mộc Lam và Bạch Thủy Liễu vào trong cửa hàng.
Thời điểm lần trước tới chỉ là một phòng thô, bây giờ cửa hàng đã là một căn phòng được trang trí đẹp đẽ.
Kệ hàng, quầy đều được đặt đầy đủ, đa số đồ vật đều là đồ mới tinh, chỉ có một số đồ là đồ cũ mua lại nhưng cũng phải tám chín phần là đồ mới, đã lau chùi rất sạch sẽ.
Trên tường đã được bố trí lại một chút, treo một số đồ trang trí như mấy câu “Hằng năm có dư”, “Chiêu tài lộc vào nhà” và một số đồ trang trí khác, màu đỏ thẫm, làm cho mặt tiền của cửa hàng tràn đầy không khí vui mừng khi mới khai trương.
“Không tệ.” Tô Mộc Lam cực kì tán thưởng gật đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận