Nông Gia Mẹ Kế Đanh Đá Dưỡng Oa

Chương 160 - Giúp đỡ

Điều mà Bạch Kim Bắc lo lắng chính là sợ Phùng thị không có người nào có thể bắt chuyện được, ngày thường hơi cô đơn một chút.
Tóm lại sẽ có những chuyện mà chỉ có những tỷ muội thân thiết mới có thể tỉ tê tâm sự với nhau mà thôi.
Hiện tại nếu Phùng thị cảm thấy Tô thị của nhà Bạch Thạch Đường kia không tồi, tình nguyện nói chuyện cùng nàng ta thì đó chính là một chuyện tốt.
Bạch Kim Bắc nhếch miệng nở nụ cười, “Nếu nàng thích thì cứ thường xuyên qua lại với nhà Bạch Thạch Đường kia là được.”
“Hơn nữa, nương của Thủy Liễu nuôi mấy đứa bé cũng không dễ dàng, sau này nhà chúng ta cũng giúp đỡ nhiều hơn một chút nhé.” Phùng thị chớp chớp đôi mắt một chút.
“Được, nàng muốn làm thế nào thì làm.” Bạch Kim Bắc không hề phản đối.
Chỉ cần bà vợ vui vẻ, giúp đỡ một chút cũng không phải là vấn đề gì lớn, huống chi sau khi tính tình Tô chuyển biến sang tốt đẹp cũng là người thông tình đạt lý, có tư tưởng tiến bộ, Phùng thị qua lại nhiều hơn với loại người như vậy, Bạch Kim Bắc cảm thấy cũng khá tốt.
“Cái gì mà bảo ta muốn làm thế nào thì làm, ta cả ngày ở nhà thì có thể làm gì? Chàng là nam nhi, chuyện ở bên ngoài đều do chàng chuẩn bị, chẳng lẽ không thể tìm được một chút việc hoặc là cơ hội giúp đỡ nhà người ta hay sao?” Phùng thị giận dữ nói.
“Nàng đã nói vậy, chẳng lẽ ta còn không nghĩ ra được cách sao?” Bạch Kim Bắc đồng ý, nhưng lại gãi gãi đầu.
Nhà hắn cũng không có gì đặc biệt ngoài việc có nhiều đất, ngày thường hắn kiếm sống bằng việc cho thuê phòng, thuê đất trồng trọt, có thể nói là dù gặp hạn hán hay lũ lụt vẫn đảm bảo nguồn thu, cho nên cuộc sống hàng ngày khá dư dả, nhà hắn nói thẳng ra chính là một tiểu địa chủ, có thể tìm thứ gì giúp đỡ được cho cuộc sống mưu sinh của Tô Mộc Lam nhà người ta chứ?
Tóm lại không thể hỏi rằng ngươi có đồng ý thuê nhà của ta không, ta tính giá rẻ cho ngươi…
Trong khoảng thời gian ngắn Bạch Kim Bắc không biết có cách gì hay, nhưng Phùng thị đã mở miệng nên hắn chỉ có thể đồng ý trước rồi nghĩ cách sau.
Thấy Bạch Kim Bắc gật đầu, lúc này Phùng thị mới nhếch miệng cười nói “Đúng rồi, từ nãy vẫn chưa kịp hỏi chàng, sao chỉ có một mình chàng trở về, cha mẹ đâu?”
Chị gái của mẹ chồng Phùng thị tuổi tác đã cao, không may ngã một cái, mẹ chồng nàng thương xót liền mang theo trứng gà và gà mái đi qua thăm hỏi một chút.
Phùng thị vốn cũng phải đi, nhưng trùng hợp là nhà Tam đường thúc bên nhà mẹ đẻ nàng có chuyện vui nên mọi người tách ra làm việc.
“Cha mẹ nói ngồi xe khiến toàn thân khó chịu, muốn đi bộ trở về, tiện thể đi đến học đường đón Vĩnh Hòa, bảo ta về trước, giúp nàng nấu cơm một chút.” Bạch Kim Bắc nhếch miệng cười cười.
“Thế thì vừa hay, chàng đi chẻ củi đi, ta đi nấu mì, buổi trưa ăn mì nóng, ta mang hai bộ gan heo từ nhà mẹ đẻ về, nhờ nương của Thủy Liễu giúp đỡ ướp gia vị rồi, nấu một quả cà tím, xào ớt xanh với trứng gà.”
Phùng thị nói, “Nấu thêm cả một món canh nữa, cha mẹ không thể ăn quá khô, phải uống một ít canh mới được.”
“Được rồi.” Bạch Kim Bắc thấy Phùng thị lo lắng cho cha mẹ chồng như vậy, khóe miệng càng cười rộng hơn một chút, hắn xắn tay áo, nghe theo lời Phùng thị nói mà đi chẻ củi, chuẩn bị nhóm lửa.
Khi Bạch Thủy Liễu về đến nhà, Tô Mộc Lam đã làm xong cơm trưa.
Rau trộn gan heo, bánh kếp hành lá áp chảo, kết hợp với canh mì loãng.
Bởi vì Phùng thị tới nhà một chuyến nên bữa cơm trưa hơi trễ giờ, Tô Mộc Lam cùng mấy đứa bé có thể nói là đói đến mực ngực dán chặt vào sau lưng, ăn cơm trưa sạch sẽ như gió cuốn mây tan.
Buổi chiều phơi khoai lang đỏ khô một chút, Tô Mộc Lam liền dẫn bọn nhỏ đi ra đồng, để Bạch Trúc Diệp ở nhà may quần áo, thuận tiện coi chừng khoai lang đỏ khô đang phơi nắng ở trong sân.
Bạch Trúc Diệp tay chân lanh lẹ, tính tính lại chăm chỉ, bộ quần áo đang may là bộ cuối cùng, cũng chỉ còn mỗi một cái tay ào cần phải may nữa là xong.
Chờ đến khi cái tay áo cuối cùng cũng được may xong, Bạch Trúc Diệp trải quần áo ra cẩn thận nhìn kỹ.
Đường may tỉ mỉ kỹ càng, chỉ khâu cũng rất phẳng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận