Ta Là Chuyên Gia Tháo Dỡ Nóc Nhà

Chương 100. -

Ở lần xoay chai đầu tiên, Bạch Cầu Cầu được phán out, nhận 0 điểm.
Lần thứ hai bắt đầu, Bạch Cầu Cầu xoay chai bia, cái chai xoay vài vòng rồi miệng chai nhắm ngay Lục Yên Nhiên.
Lục Yên Nhiên vội vàng nói:
“Tôi chọn thử thách.”
Sau đó cô ấy liếc mắt nhìn Tạ Tri Hành, giọng điệu căm giận:
“Tạ Tri Hành, anh đừng hòng dùng vấn đề bệnh thần kinh của anh để làm khó tôi!”
Mí mắt Tạ Tri Hành vừa nhấc lên, trong mắt hiện lên một chút giảo hoạt.
“A, thử thách đúng không! Vậy trong vòng một phút leo lên cây hoàng cát trong sân đi!”
Lục Yên Nhiên: ???
Lục Yên Nhiên tức giận nở nụ cười:
“Tạ Tri Hành, cho anh một phút, anh bò lên được sao?”
“Một phút thực sự quá ngắn.”
Bạch Húc Xương vừa hát đệm:
“Vẫn nên không giới hạn thời gian đi!”
Tạ Tri Hành gật đầu: “Cũng có thể.”
Áp lực trở lại trên người Lục Yên Nhiên, Lục Yên Nhiên quay đầu nhìn về phía hai gốc đại thụ trước mặt, yên lặng.
Tề Bách thấy thế, thật lòng nhắc nhở:
“Yên Nhiên, nếu như cô không leo lên được thì dùng thang cũng được.”
Dù sao Tạ Tri Hành cũng không nói không được dùng thang!
“Điểm mấu chốt không phải là chuyện này...”
Lục Yên Nhiên có chút gấp gáp muốn khóc:
“...Mà là hai cây này rốt cuộc cây nào mới là cây hoàng cát!
Tôi cũng chưa từng học qua thực vật học, làm sao tôi biết được!”
Mọi người nghe mà sửng sốt.
Lục Yên Nhiên nói không sai... Đoán chừng bọn họ chỉ nhận ra một ít thực vật tương đối nổi tiếng, những cây khác ở trong mắt bọn họ...
Đều gọi là “cây”.
Cuối cùng, Lục Yên Nhiên trèo lên cây, nhưng lại bởi vì trèo nhầm cây mà thảm hại chịu “out”.
Lần xoay chai thứ ba.
Người được chọn là Bạch Húc Xương.
Bạch Húc Xương học hỏi giáo huấn trước đó, lựa chọn nói lời thật lòng, nhưng khi miệng của Tạ Tri Hành khẽ nhúc nhích thì lập tức bị bịt miệng.
“Tạ lão sư! Anh đã hỏi hai lần rồi! Anh không thể hỏi nữa!”
Kim Nhất Phàm đi lên trước:
“Anh họ không được, vậy đến lượt tôi hỏi đi!”
Tròng mắt Bạch Húc Xương đảo quanh.
Lúc trước nghe nói qua Kim Nhất Phàm xe bỏ thiết lập hình tượng lạnh lùng, cũng chưa từng nghe nói có thiết lập người chỉ số IQ cao nha.
Chỉ là một thiếu niên hai mươi tuổi, không đáng lo!
Nên Bạch Húc Xương gật đầu, xem như đồng ý.
Kim Nhất Phàm suy nghĩ một chút, rồi hỏi:
“Mọi người đều biết, ngọn núi cao nhất thế giới là Everest, vậy ngọn núi cao thứ hai là gì?”
Bạch Húc Xương: ???
Kim Nhất Phàm tự hỏi tự đáp lại mình:
“Là đỉnh Chogori, ở độ cao 8611 mét so với mực nước biển.
Vì vậy cho anh thêm một cơ hội khác! Ngọn núi cao thứ hai anh không biết, vậy thứ ba thì sao?”
Bạch Húc Xương: ???
“Là đỉnh Kangchenjunga, với độ cao 8586m so với mực nước biển, thứ tư là đỉnh núi Lạc Tử Phong, với độ cao 8516m, thứ năm là...”
Bạch Húc Xương: “…”
Cái gì mà trả lời thật hay thử thách chứ, là hỏi nhanh đáp nhanh mới đúng!
Bạch Húc Xương cũng out.
Trò chơi đến lượt xoay chai thứ tư, lần này miệng chai nhắm ngay Tạ Tri Hành.
Lục Yên Nhiên xắn tay áo lên, bừng bừng hứng thú:
“Ha ha ha! Tạ Tri Hành! Lần này rơi vào tay chúng tôi! Xem chúng tôi tra tấn chết anh!”
Tạ Tri Hành cũng không quá để ý, thản nhiên trả lời một câu:
“Tôi chọn lời thật lòng.”
Lục Yên Nhiên cau mày, suy nghĩ một lúc lâu, sau đó ánh mắt sáng lên:
“Tôi biết rồi! Câu hỏi của tôi là ...”
Cô ấy ra vẻ thần bí, cuối cùng chỉ vào Tạ Tri Hành, hỏi:
“Chữ số lẻ số Pi sau phần thập phân 987654321 là số gì!”
Lục Yên Nhiên vừa đọc câu hỏi xong. mọi người đều trợn tròn mắt.
Mọi người: !!!
Tuyệt vời!
Câu hỏi hay!
Ba người Bạch Húc Xương, Bạch Cầu Cầu, Tề Bách đều dùng ánh mắt khâm phục:
Lục Yên Nhiên, đợt này được đó!
Lục Yên Nhiên cũng vô cùng đắc ý, vui vẻ đến nhổng cả cái đuôi lên!
Lại nghe thấy Tạ Tri Hành cười khẽ một tiếng, bình tĩnh ung dung mà trả lời:
“7.”
Phút chốc mọi người ở xung quanh trợn tròn mắt, ngay cả Kim Nhất Phàm cũng lộ vẻ kinh ngạc.
Số lẻ của số Pi rất nhiều, có thể trả lời được vấn đề này chính là thiên tài toán học rồi nha!
Bạn cần đăng nhập để bình luận