Ta Là Chuyên Gia Tháo Dỡ Nóc Nhà

Chương 340. -

----
Trong phòng, Hạ Trừng Trừng thích ý nằm trên giường, vểnh chân trắng nớt, kêu đến sung sướng.
Trong lúc thở dốc, thỉnh thoảng lại xen lẫn vài câu thoại chuyên dụng trong AV của Nhật.
Mà Tạ Tri Hành... Thì ở một bên dùng sức đẩy giường.
Một lúc lâu sau, Tạ Tri Hành đột nhiên đè đầu Hạ Trừng Trừng lại, thanh âm trầm thấp, khàn khàn khó nói thành lời, giống như là cố gắng khắc chế cái gì đó.
“Đừng kêu nữa.”
Ánh mắt Hạ Trừng Trừng sáng ngời, không khỏi nhìn ra cửa, thấp giọng nói:
“Bà ấy đi rồi sao?”
“Không phải.”
Yết hầu Tạ Tri Hành lên xuống, ánh mắt mất tự nhiên nhìn Hạ Trừng Trừng:
“Tóm lại, đừng kêu nữa!”
Hạ Trừng Trừng càng nghi ngờ, cô cảm thấy mình kêu rất tốt!
“Vì sao không gọi nữa? Em sợ cô còn chưa đi đâu!”
“Trừng Trừng, anh là một người đàn ông trưởng thành khỏe mạnh...”
Tạ Tri Hành kiềm chế, vẻ mặt bất đắc dĩ xoa xoa đầu Hạ Trừng Trừng, giọng nói trầm thấp khàn khàn.
“Nếu em kêu nữa, anh sợ anh không nhịn được.”
Hạ Trừng Trừng nhìn cơ bắp phập phồng của Tạ Tri Hành, một khắc kia cô mới hiểu ra chuyện gì, hai má trắng nõn trong nháy mắt ửng đỏ.
Ngày hôm sau, khi Hạ Trừng Trừng tỉnh lại đã hơn mười giờ.
Ánh nắng mặt trời lên cao, cả Hoành Điếm đắm chìm trong khí trời mùa thu.
Tối hôm qua kêu hơn nửa tiếng, cổ họng Hạ Trừng Trừng có chút khô, ra khỏi phòng khách rót nước uống, nhìn thấy Kim Nhất Phàm bên cạnh còn ngã chỏng vó ngủ say, mà Tạ Tri Hành ở thư phòng, đeo cặp kính gọng vàng của anh, đang trả lời thư của trợ lý Chu.
Gần đây tập đoàn Tạ thị tích lũy một đống chuyện lớn, anh nhất định phải xử lý trước một chút.
Hạ Trừng Trừng vô cùng bội phục Tạ Tri Hành, tối hôm qua đụng giường nửa tiếng, sau đó vì kìm nén xao động mà xử lý công vụ hơn hai tiếng đồng hồ, thế mà còn có thức dậy sớm để trả lời thư!
Đây đại khái chính là tự tu dưỡng của đại phản diện đúng không?
Nhìn thấy Hạ Trừng Trừng tiến vào, Tạ Tri Hành đẩy kính trên sống mũi:
“Muốn ăn cái gì? Anh bảo nhân viên phục vụ giao đến.”
Hạ Trừng Trừng lắc đầu: “Vừa mới tỉnh lại, không muốn ăn uống gì cả. Cô đâu rồi?”
Tạ Tri Hành: “Trở về rồi, công việc bên Paris của cô ấy còn chưa xử lý xong.”
Hạ Trừng Trừng vừa uống nước, vừa dựa vào bàn làm việc.
Trên bàn làm việc có một ít văn kiện nội bộ của tập đoàn Tạ thị, ngoài ra còn có một số thông báo của Tạ Tri Hành với tư cách là nghệ sĩ.
Hạ Trừng Trừng tùy ý cầm lấy một phần, là báo cáo tiến độ dự án “Vũ Quang”, ở cuối thư báo cáo, đạo diễn “Vũ Quang” Lưu Chí Minh còn chân thành mời Tạ Tri Hành đi thăm quan.
“Vũ Quang cũng là hạng mục trọng điểm của Thiên Thịnh? Như vậy anh không đi thăm quan cũng rất đáng tiếc.”
Bởi vì Máy nghiền dối trá tiết lộ chuyện của Trần Minh Kiệt, nên “Tiên Quyết” trước đó chưa phát sóng đã nổi tiếng trước, đã kiếm đủ lưu lượng.
“Nữu Cỗ Lộc công lược” cũng bởi vì chuyện của Mạc Vân Thiên mà thu hút thêm sự chú ý.
Ngược lại là “Vũ Quang”, rõ ràng là đội hình cấp S, nhân khí lại giảm một mảng lớn so với hai dự án còn lại, độ thảo luận cực thấp.
Lưu Chí Minh mời Tạ Tri Hành đi thăm quan, cũng là muốn tăng độ tiếp xúc của “Vũ Quang”, bộ phim này chủ yếu khoa học viễn tưởng, trước mắt trên thị trường còn chưa có một loại này, tốc độ nhanh lên, không chừng còn có thể bắt kịp chương trình mùa hè năm sau.
“Em muốn đi sao?” Tạ Tri Hành hỏi.
Anh không quan tâm nhiều, ngành công nghiệp điện ảnh và truyền hình kiếm được nhiều tiền hơn, cũng không giống như bất động sản và Internet.
Chuyện của Thiên Thịnh, dường như anh đều đã buông tay để Hầu Bác Siêu cùng trợ lý Chu xử lý.
“Dù sao hôm nay cũng không có việc gì làm!”
Hạ Trừng Trừng rất có hứng thú:
“Chu Hướng Nam nói với em bọn họ đi núi Tam Nương Nương, cho nên thăm quan “Tiên Quyết” thì em không thể đi rồi.
Nhưng Lục Yên Nhiên không phải là nữ chính của Vũ Quang sao, em muốn đi thăm cô ấy.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận