Ta Là Chuyên Gia Tháo Dỡ Nóc Nhà

Chương 487. -

----
Đương nhiên, đổi lại anh phải cho tôi video trong tay anh, để tôi có thể chiếu âm thanh và hình ảnh đồng bộ cho khán giả.
Anh thấy thế nào? "
Phạm Tư Viễn khẽ mỉm cười:
"Nói như vậy vẫn là tôi kiếm được thứ có ích?
Bản ghi âm trong tay cô đã là bằng chứng quyết định rồi, cho dù có video hay không cũng không có quá nhiều ý nghĩa."
Hạ Trừng Trừng lại nhún vai:
"Giới hào môn mà! Càng nhiều bạn bè càng có nhiều cách thoát thân!"
Im lặng một lúc, Phạm Tư Viễn nói:
"Tôi có thể đồng ý với cô, chỉ là, ta còn có một vấn đề."
Anh ta ngẩng đầu lên, lấp mắt nhìn chằm chằm Hạ Trừng Trừng:
"Phạm gia cũng vậy, Tề Ngộ cũng vậy, quả thật đều không có quan hệ gì với cô, tại sao cô lại muốn tham gia vào chuyện này?"
Hạ Trừng Trừng dừng lại.
Nếu như trước mặt chỉ là loại người như Phạm Tư Hàng, cô có thể tùy tiện tìm một lý do nào đó để trả lời, nhưng nếu là Phạm Tư Viễn đoán chừng sẽ có hơi khó khăn.
Hạ Trừng Trừng mỉm cười:
"Phạm tổng, tôi nghĩ những người làm ăn như các anh, hẳn là rất thoải mái khi có thêm một người bạn, chứ không phải có thêm một kẻ địch đúng không? "
Nói xong, Hạ Trừng Trừng để trang weibo trên điện thoại di động cho Phạm Tư Viễn xem.
Trong nháy mắt, khi Phạm Tư Viễn nhìn thấy trang weibo thì đồng tử đột nhiên co rút lại.
Mặc dù anh ta không phải người trong giới, nhưng năm chữ "Máy Nghiền Dối Trá" kia quá bắt mắt, anh ta không thể nào không biết.
Sự kinh ngạc trong mắt anh ta biến mất, thay vào đó là càng thêm tán thưởng.
Anh ta đứng lên, vươn tay ra với Hạ Trừng Trừng.
"Hợp tác vui vẻ."
Trong căn nhà trống rỗng, Phạm Tư Hàng hoảng sợ vứt bỏ máy ghi âm đi.
"Tôi không sử dụng ma túy! Tôi không sử dụng ma túy!"
Trong phút chốc Tề Ngộ cũng không hiểu, nhưng quanh năm anh ta luôn giúp Phạm Tư Hàng mua thuốc, có chút hiểu biết đối với ma túy này, nhìn xuống chất lỏng văng tung tóe trên đất biết rõ ràng đây chỉ là thuốc bình thường.
Tề Ngộ nhớ tới Hạ Trừng Trừng nhiều lần nhấn mạnh câu nói của cô, còn có một cái máy ghi âm kia mới giật mình nhận ra.
Đây mới là mục đích thực sự của cô ấy!
Vốn dĩ trong tay cô không hề có ma túy.
Nhưng cô vẫn có cách để có được bằng chứng về việc sử dụng ma túy của Phạm Tư Hàng!
Tề Ngộ nở nụ cười đắc ý:
"Ha ha ha! Phạm Tư Hàng! Anh xong đời rồi! Những gì anh vừa nói đã chứng minh anh đang sử dụng ma túy! "
Phạm Tư Hàng thẹn quá hóa giận, điên cuồng giẫm lên máy ghi âm.
Khuôn mặt anh ta đỏ bừng, trên trán nổi đầy gân xanh.
"Là giả! Tất cả đều là giả!
Tôi không sử dụng ma túy! Cậu là người đã nói với tôi! Tôi không sử dụng ma túy! "
Nhưng đáng tiếc, máy ghi âm được kết nối không dây truyền nội dung ghi âm vào điện thoại di động của Hạ Trừng Trừng từ lâu.
Cách đó không xa, tiếng còi báo động vang lên.
Phạm Tư Hàng cứng đờ, anh ta giận dữ nhìn Tề Ngộ:
"Cậu dám báo cảnh sát!"
Mặc dù Phạm Tư Hàng không sử dụng ma túy nhưng anh ta vừa hành hung người khác.
Hơn nữa lời đe dọa Tề Ngộ của anh ta vừa mới nãy đã đủ để chứng minh anh ta có ý đồ mưu sát Tề Ngộ!
Phạm Tư Hàng tức giận, trong mắt đầy tơ máu:
"Tề Ngộ! Tao sẽ giết mày! Tao sẽ giết mày!"
Anh ta tức giận đển đỉnh điểm, cầm lấy mảnh vỡ của bình thuốc trên mặt đất, xông về phía
Tề Ngộ!
"Phạm Tư Hàng! Đừng hành động ngu ngốc!"
Sắc mặt Vương Hâm khó coi, xông lên muốn ngăn cản Phạm Tư Hàng.
Nhưng làm sao anh ta có thể ngăn được một con nghiện đang phát điên đây?
Tề Ngộ sắp chết rồi, mắt thấy Phạm Tư Hàng chuẩn bị xuống tay giết người thì người của Phạm Tư Viễn đột nhiên nhảy ra đá bay Phạm Tư Hàng!
Phạm Tư Hàng hoảng sợ:
"Là anh à?"
Anh ta trừng mắt nhìn về phía Tề Ngộ:
"Cậu và tên khốn nạn Phạm Tư Viễn kia.
Các người hợp tác với nhau?"
Ngay lập tức anh ta cảm thấy làm sao Tề Ngộ có thể thông minh như vậy, thì ra sau lưng còn có người của Phạm Tư Viễn!
Không cần để ý đến việc trả thù của Tề Ngộ, Phạm Tư Hàng biết mình và Phạm Tư Viễn đã đối đầu nhiều năm như vậy, nếu bị Phạm Tư Viễn bắt được, anh ta sẽ sống sót được sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận