Ta Là Chuyên Gia Tháo Dỡ Nóc Nhà

Chương 455. -

----
Hơn mười cảnh sát hình sự tay cầm súng ống đồng loạt xông vào, đám côn đồ một phen kinh hãi, hiện trường lập tức trở nên hỗn loạn.
Bọn côn đồ rút đao ra muốn phản kháng, nhưng lại không địch lại những cảnh sát hình sự được huấn luyện bài bản, chỉ vài phút sau, cảnh sát đã khống chế tất cả bọn côn đồ trong phòng thí nghiệm.
Dưới tác dụng của ma túy, người đàn ông mặt sẹo còn chưa ý thức được cụ thể đã xảy ra chuyện gì, anh ta to gan muốn chống lại cảnh sát, lại bị một cảnh sát trung niên mặc thường phục một cước đá bay.
"Rác rưởi."
Cảnh sát Triệu nhanh chóng bước lên, lập tức còng tay khống chế người đàn ông mặt sẹo.
Bên cạnh, cảnh sát Đinh cũng nhanh chóng tiến lên, cởi áo khoác ra, khoác lên người Lan Lam.
"Tiến sĩ Lan Lam, cô không sao chứ."
Lan Lam vẫn còn sống sau kiếp nạn này nghẹn khóc nức nở, trên mặt đầm đìa nước mắt.
Cảnh sát Đinh vỗ vai Lan Lam an ủi:
"Tiến sĩ Lan Lam, tên côn đồ này đã bị chúng tôi bắt, bọn họ không thể ép buộc cô làm gì nữa."
Hiện trường đã bình tĩnh trở lại, tất cả bọn côn đồ đều bị còng tay, do cảnh sát trông coi.
Lan Lam nức nở một lúc, dưới sự an ủi của cảnh sát Đinh, uống chút nước, rốt cục cũng khôi phục tinh thần, hỏi:
"Cảnh sát Đinh, sao mọi người có thể tra được nơi này vậy? Tôi còn tưởng rằng mình sẽ bị nhốt ở chỗ này cả đời."
Cảnh sát Đinh đắc ý nói:
"Chúng tôi nhận được báo cáo nặc danh, bởi vì người cung cấp thông tin nặc danh này và chúng tôi đã có vài lần hợp tác, cho nên cấp trên chấp thuận cho chúng tôi dẫn đầu trong việc bắt người, và chúng tôi phát hiện ra căn cứ này."
Cảnh sát Triệu ở một bên chỉ huy cấp dưới bắt giữ đám côn đồ cũng gật đầu:
"Dựa theo quy mô này, xem ra tất cả những loại ma túy đang lưu thông gần đây ở Giang Thành đều xuất phát từ nơi này."
Cảnh sát Triệu lại nhìn lướt qua mấy tên côn đồ kia, ánh mắt khinh thường:
"Loại nghiện ngập này, không nói được gì cả, nhốt trong đồn cảnh sát hai ngày đi, chờ cơn nghiện giảm bớt, nhất định phải thẩm vấn từng người một lần này chúng ta liên tiếp phá được hai vụ án lớn."
"Hai vụ án lớn…"
Lan Lam bị nhốt quá lâu, cũng không biết tin tức bên ngoài.
Cảnh sát Đinh giải thích:
"Trước đây nhờ sự giúp đỡ của một người cung cấp thông tin chúng tôi đã phá được một vụ án ô dù của quan chức tập thể.
Thời điểm đó, chỉ có thể dùng tội danh mua bán dâm để giam giữ mấy ông chủ kia và sắp hết thời gian giam giữ bọn họ rồi.
Bây giờ nơi này lộ ra đủ để cho bọn họ ôm mấy cuốn lịch rồi."
Sắc mặt cảnh sát Triệu âm trầm, lấy ra một cái máy ghi âm hình cúc áo từ trong túi của người đàn ông mặt sẹo.
Người đàn ông mặt sẹo vốn còn thấp giọng chửi rủa, nhìn thấy máy ghi âm hình cúc áo này, lập tức sửng sốt.
"Tại sao trên người tôi lại có thứ này?"
Cảnh sát Triệu chỉ cười nhẹ, sau đó, vẻ mặt anh lại lạnh lùng trở lại, ra lệnh:
"Tiểu Đinh, thông báo cho sở cảnh sát, truy bắt tội phạm La Hằng vì bằng chứng này, chúng ta có thể cùng ông ta tán gẫu một chút."
Cảnh sát Đinh:
"Vâng."
Máy ghi âm Hạ Trừng Trừng nhét vào túi của người đàn ông mặt sẹo ghi lại toàn bộ cuộc trò chuyện giữa anh ta và Lan Lam, cũng bao gồm cả cuộc trò chuyện của anh ta và những tên côn đồ khác, cộng thêm hình ảnh bên ngoài phòng thí nghiệm điều chế ma túy, đều đã được Hạ Trừng Trừng đăng lên mạng.
[Ôi…Máy nghiền dối trá lại có dưa rồi, để tôi xem nhà vô liêm sỉ nào bị sập.]
[Không có người nổi tiếng, hình như tất cả bọn họ đều là người nghiệp dư.]
[Lượng thông tin trong đoạn ghi âm này rất lớn, đây là những kẻ buôn bán ma túy, tôi nghĩ lần này dưa của Máy nghiền rất lớn.]
[Tiến sĩ y dược trong đoạn ghi âm này cũng khổ quá đi, bị bắt đi điều chế ma túy, những kẻ buôn bán ma túy này thật sự là mất hết lương tâm.]
[Mọi người chưa từng nghe qua tiến sĩ Lan Lam sao?
Tôi đã đọc bài luận văn của cô ấy, hai năm lên tiến sĩ đã làm phó giáo sư của Đại học Giang Thành rồi, siêu cấp trâu bò luôn.]
Bạn cần đăng nhập để bình luận