Ta Là Chuyên Gia Tháo Dỡ Nóc Nhà

Chương 343. -

----
Tất cả manh mối đều chỉ vào một kết quả mà anh ta không muốn thừa nhận nhưng buộc phải thừa nhận.
Anh ta lập tức trở về ngôi nhà nhỏ ở ngoại ô Giang Thành.
Lúc này, Diệp Thi Văn ngồi một mình trong phòng khách, nhìn những câu chửi mình trên mạng.
[Diệp Thi Văn nhanh biến khỏi giới giải trí đi!]
[Hàn Gia Lâm mở to mắt ra, đừng cưới loại phụ nữ xấu xa này được không, làm ơn.]
[Nếu Diệp Thi Văn trở thành một bà chủ nhà giàu, tôi thật sự sẽ buộc Q*, người xấu quả nhiên không bị trừng phạt.]
(* Tôi thật sự sẽ buộc Q: một cụm từ thông dụng trên Internet, có nghĩa là "Tôi sẽ thực sự cảm ơn bạn".
Đó là một cách phàn nàn, thường được cư dân mạng sử dụng để thể hiện tâm trạng không nói nên lời hoặc chán nản.)
[Tôi chỉ hy vọng Hàn Gia Lâm có thể sớm tỉnh ngộ, đừng bị người phụ nữ này lừa gạt nữa.]

Diệp Thi Văn nắm chặt tay, móng tay đính kim cương gần như cắm sâu vào da thịt.
Những anh hùng bàn phím không có não thì biết cái gì.
Chỉ cần cô ta có tình yêu của Hàn Gia Lâm, có con với Hàn Gia Lâm, sớm muộn gì cô ta cũng sẽ đổi đời.
Những người này chỉ đang ghen tị với cô ta! Ghen tị cô ta xinh đẹp! Ghen tị cô ta được giám đốc một công ty yêu thương!
Người hâm mộ ủng hộ Diệp Thi Văn càng ngày càng ít, Diệp Thi Văn chuyển sang tài khoản phụ của mình, bình luận chửi lại.
Một bàn tay mạnh mẽ đột nhiên kéo cô ta lên.
Diệp Thi Văn không chú ý, kêu lên, máy tính bảng trong tay rơi xuống sàn đá hoa.
Hàn Gia Lâm vốn giận dữ nhìn Diệp Thi Văn, ánh mắt liếc mắt nhìn máy tính bảng, nhìn thấy rõ bình luận trên đó.
"Mấy người là anh hùng bàn phím,sao nói chuyện khó nghe vậy? Mấy người chắc là xấu xí lại không được đàn ông yêu.
Văn Văn của chúng tôi đẹp nhất, được Hàn Gia Lâm yêu đến chết đi sống lại.
Cô ấy chắc chắn có thể gả vào nhà giàu, mấy kẻ thất bại chỉ có thể ghen tị nhìn điện thoại."
Hàn Gia Lâm ngẩn ra, nhíu mày.
Diệp Thi Văn vội vàng tránh thoát tay Hàn Gia Lâm, lấy lại máy tính bảng, ánh mắt né tránh:
"Gia Lâm, anh, sao anh lại tới đây?"
Hàn Gia Lâm kìm lại cảm giác chán ghét trong lòng, nhìn thẳng vào mắt Diệp Thi Văn, gằn từng chữ.
"Người năm đó giúp anh là ai?"
Diệp Thi Văn kinh ngạc, không tin được nhìn Hàn Gia Lâm.
Tất cả những gì xảy ra trong kiếp trước vụt qua trước mắt cô ta như đèn kéo quân*.
(*Đèn kéo quân: là một loại đồ chơi bằng giấy có nguồn gốc từ Trung Quốc.
Đèn kéo quân có đặc điểm là khi thắp nến, những hình ảnh được thiết kế bên trong sẽ hiện lên trên mặt đèn, giống như rối bóng và xoay vòng theo cùng một chiều liên tục không dừng lại.)
Sau khi trải qua kiếp trước, Diệp Thi Văn biết Hạ Trừng Trừng đã cứu Hàn Gia Lâm, cho nên mới trở thành ánh trăng sáng của anh ta, trở thành người mà anh ta yêu sâu đậm cả đời.
Mà ngày Hạ Trừng Trừng cứu Hàn Gia Lâm chính là tám năm trước, trường cấp ba tư thục của Giang Thành tổ chức Olympic Toán.
Kiếp này, Diệp Thi Văn sống lại, mà thời điểm trọng sinh chính là ngày diễn ra Olympic Toán tám năm trước.
Diệp Thi Văn cảm thấy có một số việc đã được định sẵn.
Ví dụ như cô ta được sống lại vào thời điểm quan trọng nhất khi sự việc kia xảy ra.
Ví dụ như cô ta được định sẵn sẽ thay thế Hạ Trừng Trừng trở thành ánh trăng sáng trong cuộc sống của Hàn Gia Lâm.
Chỉ là lúc ấy mọi việc không được suôn sẻ.
Khi cô ta đi đến bên ngoài trường của Hàn Gia Lâm, nhưng bị bảo vệ chặn lại vì cô ta không có thẻ dự thi, cũng không phải là học sinh của trường.
Diệp Thi Văn sắp phát điên rồi.
Nếu cô ta không thể thay đổi quá khứ khiến Hàn Gia Lâm yêu mình chứ không phải Hạ Trừng Trừng, một con gái của người thứ ba như cô ta, làm sao có thể đấu với Hạ Trừng Trừng được.
Ngay khi Diệp Thi Văn đang nóng lòng như kiến bò trên chảo nóng, thì Hàn Gia Lâm xuất hiện.
Khi đó Hàn Gia Lâm vẫn là một cậu bé mập mạp.
Trên người anh ta bẩn thỉu, dính đầy bùn khô, trong tay còn cầm một cặp kính vỡ.
Quản gia đưa cho Hàn Gia Lâm một cái kính mới, mọi thứ trước mắt Hàn Gia Lâm mới trở nên rõ ràng.
Sau đó, anh ta thấy Diệp Thi Văn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận