Ta Là Chuyên Gia Tháo Dỡ Nóc Nhà

Chương 322. -

----
Chủ tịch Lâm vẫn không đành lòng, vẻ mặt không tình nguyện túm chặt tay Lâm Tiêu, lại bị hai cảnh sát bên cạnh gỡ ra, sau đó đè Lâm Tiêu rời đi.
Chủ tịch Lâm nhìn bóng lưng Lâm Tiêu bị áp giải, lòng như dao cắt.
Ông ta nghiến răng nghiến lợi, hỏi cố vấn pháp lý:
“Không phải là Máy nghiền nát dối trá kia đập tan tung tin tức một số thứ sao!
Bảo bên weibo kia xóa đi! Mỗi năm bọn họ thu bao nhiêu tiền của chúng ta, để cho bọn họ rút mấy cái hot search, có gì khó khăn chứ!”
Cố vấn pháp lý lắc đầu:
“Nhưng mà, một công ty khác cũng đang mua hot search.
Chúng tôi đã loại bỏ một hot search, bọn họ cũng có thể mua!
Ngay cả khi chúng ta mua thủy quân để tẩy trắng, bọn họ... Cũng có thể mua thủy quân bôi nhọ tiểu thư!”
Chủ tịch Lâm trợn tròn mắt: “Ai! Lại không có mắt như vậy, dám đấu cùng với Chu Hành của chúng ta!”
Vẻ mặt cố vấn pháp lý cứng đờ, gằn từng chữ: “Công ty giải trí Thiên Thịnh.”
Sáu chữ đơn giản làm cho đầu óc chủ tịch Lâm trong nháy mắt trống rỗng.
Công ty quản lý top 1 trong giới giải trí, dựa lưng vào tập đoàn Tạ thị, tài phiệt số một Giang Thành...
Có bọn họ hộ tống Máy nghiền dối trá, sao Lâm Tiêu còn có khả năng lật bàn?
“Hơn nữa...”
Cố vấn pháp lý bổ sung:
“Máy nghiền dối trá không chỉ vạch trần chứng cứ tiểu thư bôi nhọ những nghệ sĩ Đàm Duy Nhạc, còn tìm được chứng cứ tiểu thư vu hãm Mạc Vân Thiên hiếp dâm... Lần này tiểu thư... Chết chắc rồi.”
Xe cảnh sát ngừng ở quảng trường trước khách sạn, một đường đi thẳng tới, Lâm Tiêu không ngừng giãy dụa.
“Cho dù chuyện hiếp dâm là giả, nhưng dâm ô đêm hôm trước là thật mà!
Rất nhiều nhân chứng! Các người bắt tôi làm gì, tôi mới là người bị hại, các người đi bắt Mạc Vân Thiên lại đây!”
Cảnh sát dẫn đầu dừng lại, trong đôi mắt uy nghiêm xuất hiện một tia chán ghét, cười lạnh nói:
“Chỉ sợ là không được.
Chúng tôi đã ghi chép lại lời khai của tất cả mọi người trên núi.
Mạnh Như Yên tiểu thư đã làm rõ, buổi tối hôm trước cô ấy ở cùng với Mạc Vân Thiên, hai người bọn họ đồng thời nghe được thét chói tai của cô, cho nên Mạc Vân Thiên tuyệt đối không thể là phạm nhân dâm ô cô!”
Lâm Tiêu kinh ngạc:
“Mạnh Như Yên chứng minh cho Mạc Vân Thiên? Sao cô ta dám!”
Trong lúc Lâm Tiêu khiếp sợ, Mạnh Như Yên và Dịch Trạch Khải đi ra khỏi khách sạn, vừa lúc ở quảng trường trước khách sạn đụng phải Lâm Tiêu bị cảnh sát bắt đi.
“Mạnh Như Yên! Sao cô có thể làm nhân chứng giả cho Mạc Vân Thiên!”
Lâm Tiêu gào thét:
“Hôm trước rõ ràng cô không chứng minh giúp cho anh ta, sao hôm nay lại đột nhiên thay đổi lời làm chứng chứ?!”
Ánh mắt Lâm Tiêu sáng ngời:
“Tôi hiểu rồi, là cô và Mạc Vân Thiên đã thông đồng, muốn cùng nhau hại tôi, đúng không!”
Mạnh Như Yên vốn còn mang theo con ngươi vui sướng trong nháy mắt âm trầm:
“Hôm trước là tôi không dám nói, nhưng hiện tại...”
Cô nhìn Dịch Trạch Khải ở bên cạnh, ánh mắt vừa kiên định vừa ôn nhu của Dịch Trạch Khải tiếp cho cô dũng khí lớn lao:
“... Tôi dám! Tôi không nên vì tư lợi của bản thân mà hủy hoại tương lai của Mạc Vân Thiên!”
“Vậy cô và anh ta ở trong phòng làm gì?”
Lâm Tiêu lại hỏi, giọng điệu trào phúng:
“Hơn nửa đêm, cô nam quả nữ ở chung một phòng, nhất định phải có một lý do chính đáng chứ? Cô dám nói ra miệng sao!”
Mạnh Như Yên bình tĩnh nhìn Lâm Tiêu, cau mày.
Một hồi lâu, cô ấy lại nghĩ đến chuyện gì đó, lộ ra nụ cười quen thuộc “Lão nương đẹp nhất” của mình.
“Lúc trước tôi đã nghi ngờ, sao cô có thể khẳng định tôi sẽ không giúp Mạc Vân Thiên làm chứng như vậy, thì ra, cô đã sớm biết chuyện này, Mạc Vân Thiên sẽ hiểu lầm tôi bị gia đình bạo hình, cô cũng cũng chắc chắn tôi sẽ vì danh tiếng của mình mà không nói ra ngoài!”
“Đúng thế thì sao nào?”
Lâm Tiêu không quan tâm:
“Mạnh Như Yên, tôi cho cô cơ hội.
Nếu như cô không thay đổi lời khai, tôi đảm bảo với thực lực của truyền thông Chu Hành chúng tôi, chút chuyện tình thú này của cô nhất định sẽ truyền khắp mạng!
Đến lúc đó, tôi xem làm sao cô còn lăn lộn trong giới giải trí được nữa!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận