Ta Là Chuyên Gia Tháo Dỡ Nóc Nhà

Chương 522. -

----
Hạ Trừng Trừng gật đầu:
"Nghe qua ghi âm thì hình như là vậy, nhưng tình hình cụ thể thể nào thì cũng chỉ có bọn họ mới biết được.”
Lúc trước khi Thiên Hậu bát quái cung cấp dưa cho Hạ Trừng Trừng, nói Hứa Tri Tình và Lam Sở Tuấn đang yêu đương.
Lúc ấy Hạ Trừng Trừng còn tưởng rằng, đây chỉ là một mối tình chị em bình thường, không ngờ đằng sau lại còn có dưa lớn như vậy.
Nhưng mà, điều khiến Hạ Trừng Trừng hoài nghi chính là: Trong tiểu thuyết đã nói rằng Hứa Tri Tình bị bọn cho vay nặng lãi bắt cóc.
Nhưng bắt cóc không phải là để tống tiền?
Hứa Tri Tình cũng không thể vay tiền ai, bọn cho vay nặng lãi bắt cóc cô ta, là để tống tiền ai?
Lẽ nào bắt cóc cô ta không phải vì tống tiền mà là vì mục đích khác?
"Chuyện của Hứa Tri Tình và Lam Sở Tuấn, cô biết được bao nhiêu?"
Hạ Trừng Trừng hỏi Tống Ngữ Ngưng.
Tống Ngữ Ngưng thở dài:
"Tôi và Lam Sở Tuấn ký hợp đồng đến Vạn Thịnh cùng lúc, cho nên chuyện của hai người bọn họ, cho nên tôi là người biết rõ chuyện của họ nhất.”
"Hạ lão sư, tôi biết cô không thể hiểu được tại sao nữ minh tinh nổi tiếng như Hứa Tri Tình lại có thể thích Lam Sở Tuấn tuyến 18 này.
Nhưng nếu cô biết quá khứ của chị Tri Tình, có lẽ chị sẽ không cảm thấy kỳ lạ.”
Đúng là Hứa Tri Tình không phải ngay từ đầu đã là Tứ Tiểu Hoa.
Nếu thực sự phải mô tả quá khứ của cô ta, thì nó tương tự như câu chuyện vịt con xấu xí.
Trước kia Hứa Tri Tình là một cô gái mập.
Là người mập nhất trong năm mươi người trong lớp.
Thời trung học chính là thời gian phát triển của các cô gái, hormone phát triển không ổn định, hơn nữa áp lực thi cử, khiến Hứa Tri Tình mập lên.
Trong mắt người lớn tuổi, cô gái béo tròn là một điều tốt lành.
Nhưng đối với những người cùng độ tuổi, béo là vũ khí để người khác tấn công mình.
Những lời chửi rủa và phỉ báng không có lý do, chỉ vì bạn béo, vì bạn xấu xí, nên bạn xứng đáng bị chế giễu, xứng đáng bị bắt nạt.
"Đồ mập, lợn béo chết, lợn béo..."
"Trời ơi, sao mà cậu ta mập dữ vậy! Cậu ta mà đặt mông xuống thì ghế trường sẽ sụp mất!”
“Đã mập như heo rồi, mà ngày nào cũng ăn! Là chuyển kiếp của quỷ đói à!”
Mỗi ngày Hứa Tri Tình đều nghe những giọng nói trào phúng về mình. Dường như việc lớn lên trở nên mập mạp, đã phạm phải trọng tội không thể tha thứ.
Khoảng thời gian đó, chỉ có bạn cùng bàn với cô ta, là một nam sinh dáng vẻ vô cùng đẹp trai chưa từng chế giễu cô ta.
Các cô gái tuổi thành niên rất nhạy cảm và dễ suy nghĩ lung tung.
Họ nhút nhát không dám yêu người khác, nhưng bất cứ khi nào bị chế giễu, vẫn sẽ không thể ngừng tưởng tượng, nếu có một người không quan tâm đến ngoại hình của họ, một người có thể đứng lên khi họ bị bắt nạt, nếu có một người sẵn sàng đi cùng mình ...
Thì rất may mắn.
Trong một lần bị trêu chọc, bạn cùng bàn đứng ra bảo vệ Hứa Tri Tình.
Sau lần đó Hứa Tri Tình cho rằng, bạn cùng bàn chính là nam sinh trong mộng của cô ta.
Cho nên, đêm hôm sau, Hứa Tri Tình lấy hết dũng khí, tỏ tình với nam sinh.
Tỏ tình thì chưa chắc, vì lúc đó lời tỏ tình này giống như một câu cảm ơn hơn, cám ơn anh vì tất cả mọi người đều chế giễu tôi, chỉ có mình cậu là nguyện ý đứng ra che chở tôi.
Nhưng những người khác không nghĩ như vậy.
Khi màn tỏ tình kết thúc, mấy chục bạn học lập tức chạy ra từ trong bóng tối, bọn họ vây quanh Hứa Tri Tình, trêu chọc:
"Ha ha ha, tớ đã nói rồi, Hứa Tri Tình thích bạn cùng bàn của cậu ta mà! Quả nhiên thử một chút là lòi ra ngay!”
“Sao không tè một vũng rồi tự soi lại bản thân mình đi, vậy mà dám tỏ tình!”
"Bị một con lợn béo như vậy thích, tớ cảm thấy ghê tởm dùm cậu đó!”
Hứa Tri Tình đau khổ cùng cực.
Cô ta không biết tại sao những người này đột nhiên xuất hiện, biết mình sẽ tỏ tình, lại không kiêng nể gì mà chế giễu cô ta.
Cô ta chỉ có thể nắm lấy cọng rơm cứu mạng duy nhất, dáng vẻ đáng thương, ánh mắt tràn đầy chờ đợi nhìn bạn cùng bàn trước mặt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận