Ta Là Chuyên Gia Tháo Dỡ Nóc Nhà

Chương 259. -

----
Hạ Trừng Trừng thậm chí đã lẻn vào một cửa hàng quần áo nam, đổi váy trên người mình thành quần áo nam, nhưng mấy paparazzi kia vẫn đuổi theo không rời!
Hạ Trừng Trừng: “...”
Có vấn đề! Phía sau bọn họ nhất định còn có cao nhân chỉ điểm!
Người có thể ép cô chặt chẽ như vậy ——
Sau khi Hạ Trừng Trừng cải trang ba bốn lần vẫn bị Cẩu Đam theo dõi, trong đầu đột nhiên toát ra một ý nghĩ không tốt, mạnh mẽ nhìn về phía camera giám sát của trung tâm thương mại Ginza.
Camera giám sát lóe lên ánh sáng đỏ nhàn nhạt.
“Thống Tử...”
Giọng nói của Hạ Trừng Trừng có chút khàn khàn, giống như là bị người bóp nghẹt cổ họng:
“Tạ Tri Hành tới rồi sao?”
Hệ thống vẫn trầm mặc sâu kín mở miệng, thở dài:
“Đã đến mức này rồi, cô đoán xem?”
Hệ thống Thiên Võng có lẽ không truy tìm được Hạ Trừng Trừng biết hóa trang.
Nhưng một khi nó bắt được nhân vật mà Hạ Trừng Trừng giả dạng liền có thể tập trung người này.
Nó không xác định được Hạ Trừng Trừng.
Nhưng nó có thể khóa Hạ Hạ lại.
Có thể nói, hiện giờ mỗi một camera giám sát ở trung tâm thương mại Ginza đều là mắt của Tạ Tri Hành.
Bốn phương tám hướng, không lỗ mà không vào.
Tạ Tri Hành đứng trong phòng giám sát, xuyên thấu qua màn hình, nhìn gương mặt phẫn nộ của Hạ Trừng Trừng.
Anh đắc ý mỉm cười...
Mười phút sau, Hạ Trừng Trừng chạy tới cầu thang trung tâm thương mại Ginza, nơi này là một trong số ít nơi không có camera giám sát của trung tâm thương mại Ginza.
Vốn nhận diện khuôn mặt, đeo kính râm đeo khẩu trang cũng có thể né tránh.
Nhưng hệ thống nói cho cô biết, nhóm Tạ thị đã phát triển hệ thống nhận dạng Thiên Võng, còn có thể nhận ra dáng người, cánh tay chân dài, thậm chí là tư thế đi bộ!
Quá bug nha! Làm sao mà cô chơi nổi chứ!
Hạ Trừng Trừng từng đau lòng thay khi nói tới Diệp Thi Văn bị Tạ Tri Hành đuổi giết trong tiểu thuyết.
Còn bây giờ người bị đuổi giết biến thành cô!
Hạ Trừng Trừng một đường chạy tới cầu thang, nơi này không có giám sát, có thể bảo đảm tối đa cô sẽ không bị Tạ Tri Hành bắt được.
Nhưng cầu thang theo hướng thẳng đứng trống trải, rất dễ dàng bị những paparazzi bắt được.
Hạ Trừng Trừng mắt thấy mình sắp chạy đến lầu một, sau khi phá cửa chính là thế giới mới!
Đột nhiên, Hạ Trừng Trừng nghe thấy trên lầu truyền đến giọng nói của đám người Cẩu Đam:
“Cô ấy ở cầu thang! Mau đuổi theo!”
“Để cho các nhóm ở tầng hai và tầng ba đều đi cầu thang!
Nhóm ở tầng trệt canh giữ cửa cầu thang! Lần này cô ấy nhất định chạy không thoát!”
Muốn chết mà!
Bát ca giải trí lúc này có quá chuyên nghiệp hay không vậy?
Hạ Trừng Trừng phải chạy tới trước khi bọn họ tới!
Cô quay sang mở cửa cầu thang ở tầng trệt.
Nhưng hết lần này tới lần khác cánh cửa này cũng giống như rỉ sắt, hoàn toàn đẩy không ra!
Trên lầu là Cẩu Đam đuổi theo, còn có đồng bọn paparazzi của anh ta, trước mắt là cánh cửa không mở được...
Hạ Trừng Trừng có cảm giác đá phải ván sắt.
Tiếng bước chân trong hành lang càng ngày càng gần, mắt thấy đám paparazzi sắp vọt lên lầu một...
Đột nhiên, một tia sáng xuất hiện trong cầu thang tối tăm, cánh cửa vốn không thể mở ra đã được mở ra!
Hạ Trừng Trừng không kịp phản ứng, hưng phấn muốn lao ra ngoài, một giây sau, người nọ lại lôi kéo cô, trong nháy mắt trốn vào khe hở nhỏ hẹp phía sau tủ sách bỏ hoang dưới cầu thang!
Hai người chen chúc trong khe hở, trước mặt đen kịt một mảnh, chỉ còn lại hô hấp nồng đậm, gần trong gang tấc.
Bên ngoài, tất cả đều là giọng nói của paparazzi:
“Người đâu! Sao lại không thấy đâu?”
“Cửa lầu một đều mở ra, nhất định là chạy ra ngoài rồi!”
“Mau đuổi theo! Đây là một quả dưa lớn! Không thể mất được!”
“Đúng đúng đúng! Quyết không thể buông tha!”
....
Âm thanh ở xung quanh dường như ít hơn nhiều, nhưng vẫn còn một số paparazzi lang thang xung quanh.
Mắt dần dần quen thuộc với bóng tối, Hạ Trừng Trừng ngẩng đầu, nhìn thấy người đàn ông trước mặt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận