Ta Là Chuyên Gia Tháo Dỡ Nóc Nhà

Chương 277. -

----
"Nhưng tốc độ leo của anh có phải là quá nhanh hay không?"
Hạ Trừng trừng không cam lòng.
Cô tìm phương hướng và vị trí cả nửa ngày!
Tạ Tri Hành chỉ vào một đường ống sạch sẽ phía sau hai người:
"Người không dễ tìm, nhưng đường ống em đi qua không phải đều bị em lau sạch sao? Đi theo là được rồi."
Hạ Trừng Trừng: "..."
Đúng là thất sách.
"Ông xã~"
Tròng mắt Hạ Trừng Trừng đảo cái đã to tròn, lại làm nũng:
"Em thật sự không phải muốn chạy, chỉ là muốn chụp lén làm dưa mà thôi. Anh cho em chụp được cái dưa này, sau này em sẽ đi theo anh, có được không~”
Tạ Tri Hành híp mắt nhìn Hạ Trừng Trừng, không trả lời.
Một giây sau, một còng tay bạc đã bị trượt trên cổ tay Hạ Trừng Trừng và Tạ Tri Hành.
"Em nghĩ được vậy là tốt."
Hạ Trừng Trừng:!!
“Không phải chứ, đại ca! Đến còng tay mà anh cũng lấy ra, anh có thấy mình quá đáng lắm hay không!"
Hạ Trừng Trừng kích động nhưng vẫn hạ thấp giọng:
"Sự tín nhiệm giữa người với người đâu?"
Tạ Tri Hành thản nhiên: "Cần phải nói chuyện tín nhiệm với loại tiểu lừa đảo như em sao?"
"Theo anh đi ra ngoài." Tạ Tri Hành tiếp tục nói.
Con đường này không có người quét dọn mấy chục năm rồi, bám đầy bụi bặm, nếu không phải để bắt được Hạ Trừng Trừng, Tạ Tri Hành đã sớm không ở lại được nữa.
Bò về phía trước dễ dàng hơn nhiều so với lui về phía sau, Tạ Tri Hành mang theo Hạ Trừng Trừng, bò về phía trước.
Lúc đi ngang qua cửa chớp thông gió trên nóc phòng Mạnh Như Yên, cửa chớp vừa vặn truyền đến thanh âm của Dịch Trạch Khải.
Tạ Tri Hành nhíu mày:
"Em muốn tung chuyện của Mạnh Như Yên và Dịch Trạch Khải sao? Nhưng bọn họ có gì mà đăng..."
Anh liếc mắt nhìn một cái, vừa lúc nhìn thấy Mạnh Như Yên mặc trang phục hình con thỏ, quỳ gối trước mặt Dịch Trạch Khải.
Hình ảnh ít nhiều có chút khó tả.
Trong nháy mắt khuôn mặt của Tạ Tri Hành đỏ bừng, quay đầu lại:
"Anh còn tưởng rằng em chính là một paparazzi bạo dưa, không nghĩ rằng, em còn có sở thích này."
Hạ Trừng Trừng: ???
Hạ Trừng Trừng vội vàng giải thích: "Cũng không phải! Cái em muốn chụp không phải là...".
Lời còn chưa dứt, dưới cánh cửa thông gió bỗng nhiên truyền đến tiếng kêu thảm thiết đau đớn của Mạnh Như Yên!
Hạ Trừng Trừng và Tạ Tri Hành cả kinh.
Bạo lực gia đình... Đã bắt đầu rồi sao?
Trong phòng, giọng nói của Dịch Trạch Khải mang theo vài phần trách cứ:
"Mạnh Như Yên, anh ta là một người đàn ông, sao em có thể để một người đàn ông khác ở cùng một phòng với em!"
Mạnh Như Yên bị trói hai tay, nhíu mày trách cứ nói:
"Trạch Khải, không phải anh tức giận đó chứ?"
Dịch Trạch Khải tức giận túm chặt dây thừng buộc Mạnh Như Yên, hai mắt anh đỏ bừng, gân xanh trên trán nổi lên, lớn tiếng mắng chửi:
"Em nói xem! Gặp phải loại chuyện này, người đàn ông nào mà không tức giận!"
Mạnh Như Yên vẻ mặt hoảng sợ, hai vai đều nhịn không được run rẩy.
Hạ Trừng Trừng không để ý đến Tạ Tri Hành bên cạnh, cho dù bị còng tay, cô vẫn nâng máy ảnh của mình lên, nhắm ngay hai người dưới cửa chớp.
Đây là dưa!
Chỉ cần Dịch Trạch Khải dám động thủ, chứng cứ sẽ có!
Hạ Trừng Trừng chụp liên tiếp hình ảnh trong phòng, sợ bỏ lỡ bất kỳ hình ảnh nào.
Mà Tạ Tri Hành cũng yên tĩnh, lẳng lặng chờ Hạ Trừng Trừng chụp lén chứng cứ.
Trong phòng, khuôn mặt đẹp trai của Dịch Trạch Khải tức giận không thể khống chế, mà Mạnh Như Yên rõ ràng như thỏ trắng đáng thương, toàn thân đều lộ ra vẻ hoảng sợ.
Dịch Trạch Khải giơ tay lên, làm bộ muốn đánh Mạnh Như Yên.
Đó là thời điểm này!
Trong ống thông gió, trái tim hai người đều thắt lại!
Một giây sau, đã thấy trong đôi mắt vốn hoảng sợ của Mạnh Như Yên, lại hiện lên một tia hưng phấn cùng mừng rỡ cực độ.
“Trạch Khải! Em chỉ muốn ở cùng một phòng với Đông Đông lão sư, thì có làm sao vậy?
Bây giờ anh nhất định rất tức giận đúng không, nhất định rất khó chịu đúng không?"
Cô ta nắm lấy tay Dịch Trạch Khải, để tay anh bóp cổ mình:
"Vậy thì hãy phóng thích bản tính của anh! Đừng nghẹn lại nữa!
Mau mau ngược đãi em đi! Đánh em đi! Chà đạp ta đi!"
Hạ Trừng Trừng: ???
Tạ Tri Hành: ???
Hệ thống: ???
Bạn cần đăng nhập để bình luận