Ta Là Chuyên Gia Tháo Dỡ Nóc Nhà

Chương 495. -

----
Nghỉ ngơi hai ngày, Hạ Trừng Trừng đến gặp cảnh sát Triệu.
Trong quán cà phê, Triệu Cảnh Ngôn tinh thần không tệ, có thể là gần đây liên tiếp phá mấy vụ án lớn, tăng thêm không ít KPI cho anh ta, cho nên lúc nói chuyện, khóe miệng anh ta cũng nhếch lên.
"Ban đầu Phạm Tư Hàng không thừa nhận rằng mình nghiện ma túy, nhưng có bằng chứng video của cô, đã xác định được danh tính của bọn buôn ma túy và Tề Ngộ.
Phạm Tư Hàng cũng không thể không thừa nhận, anh ta cũng thừa nhận chuyện mua chuộc xã hội đen giết người.
Đại đội chống ma túy rất vui vẻ, cảnh sát Mạc còn nhờ tôi gửi lời cảm ơn cô."
Dù sao lần trước, cảnh sát Mạc cũng không bắt được Phạm Tư Hàng ở khách sạn Vĩễn Hàng, sau đó phải thả Phạm Tư Hàng ở trước mặt công chúng, nên anh ta bị cấp trên mắng một trận rất nặng.
Lúc này cảnh sát Triệu bắt giữ được Phạm Tư Hàng, gọi cảnh sát Mạc lên, rửa sạch sỉ nhục thất bại lúc trước.
"Đáng tiếc là chúng tôi không thể kết thúc điều tra ngay tại đây được."
Cảnh sát Triệu thở dài:
"Không có cách nào để tra ra hành tung của La Hằng thông qua Phạm Tư Hàng được."
La Hằng mới là nguồn gốc của những kẻ buôn bán ma túy, Hứa Triệt và Phạm Tư Hàng chẳng qua cũng chỉ là tôm tép mà thôi.
Nhưng không may là cảnh sát vẫn không thể tìm thấy tung tích của La Hằng.
La Hằng không có bất kỳ người thân nào.
Không kết hôn, không có con cái.
Dường như chỉ để kiếm tiền và quyền lực.
Cảnh sát Triệu thở dài:
"Cô xem, một con nghiện như Phạm Tư Hàng, có thể dùng ma túy để dụ cậu ta mắc câu.
Nhưng La Hằng là một người không có vướng bận chạy trốn, thật sự rất khó tìm được!”
Hạ Trừng Trừng cẩn thận suy nghĩ một chút.
Cảnh sát Triệu nói không sai, điểm yếu của con người là dục vọng, chấp niệm, dâm dục.
Nhưng dục vọng của La Hằng là quyền lợi và tiền bạc, bọn họ không thể những thứ này dùng để dụ dỗ La Hằng.
Đột nhiên, Hạ Trừng Trừng nghĩ đến cái gì đó, ánh mắt sáng ngời.
"Tôi biết có thể dùng cái gì để La Hằng xuất đầu lộ diện rồi! "
Cảnh sát Triệu mừng rỡ hỏi: "Là cái gì? "
Hạ Trừng Trừng cười ranh mãnh: "Tuy rằng La Hằng vô dục vô cầu, nhưng anh ta có hận.”
"Anh ta hận Máy nghiền dối trá, cũng chính là hận tôi nha."
“Tôi, chính là miếng mồi ngon nhất."
Ánh trăng sáng giữa đêm lạnh giá.
Trong phòng máy tối đen truyền đến tiếng bàn phím lạch cạch.
Một người đàn ông nhợt nhạt ngồi trước máy tính, điên cuồng gõ bàn phím, giao diện trên màn hình máy tính xuất hiện một chuỗi mã.
Tốc độ gõ mã của người đàn ông cực nhanh, tốc độ mã trên giao diện cũng rất nhanh, làm cho người ta không kịp nhìn.
Hạ Vĩnh Đức và La Hằng đứng sau lưng người đàn ông, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm màn hình máy tính.
"Có khôi phục được không vậy? Không phải cậu nói cậu rất giỏi khôi phục các tập tin đã xóa sao?”
La Hằng sốt ruột thúc giục.
Người đang gõ bàn phím là một hacker máy tính, nghe đến đây thì cau mày:
"Video này bị xóa sạch sẽ như vậy, còn có thể khôi phục lại đã là tốt rồi.
Nếu không thì anh đi tìm hacker khác đi? Tôi không tin anh ta có thể khôi phục nó nhanh hơn tôi! "
La Hằng bất đắc dĩ, chỉ có thể ngậm miệng.
Anh ta quay đầu, trút giận lên Hạ Vĩnh Đức đứng bên cạnh, tức giận nói:
"Hạ Vĩnh Đức, ông chắc chắn trong đoạn video này có Máy nghiền dối trá chứ?
Ông không bị người ta lừa đó chứ? "
Hạ Vĩnh Đức cau mày, thấp giọng nói:
"Hai ngày trước tôi gặp Phạm Tư Viễn trên một diễn đàn thương mại, là chính miệng cậu ta thừa nhận cậu ta đã gặp Máy nghiền dối trá trong tiệc mừng thọ, bất luận là cậu có tin tôi hay không, thì chúng ta cũng nên thử một lần chứ.
Nếu không, anh có cách hay hơn để tìm Máy nghiền dối trá không?”
La Hằng trầm mặc.
Nếu anh ta có thể tìm được Máy nghiền dối trá, thì anh ta đã sớm xóa tài khoản tiếp thị không biết trời cao đất rộng này rồi!
Còn đợi đến bây giờ à?
Nghĩ đến tiệc mừng thọ, La Hằng cười lạnh:
"Phạm Tư Viễn mời nhiều người như vậy làm sao mà phân biệt được? "
Bạn cần đăng nhập để bình luận