Ta Là Chuyên Gia Tháo Dỡ Nóc Nhà

Chương 370. -

----
Nói xong, Đàm Duy Nhạc mặc trang phục tập nhảy trực tiếp xoạc một cái, ngồi trên ván gỗ mặt đất anh ta cao một mét tám ba, đầu người rất xuất sắc, một cái xoạc này, hơn phân nửa phòng tập nhảy đều là chân.
Hạ Trừng Trừng: "..."
"Hạ tổng, cô thử xem."
Hầu Bác Siêu ân cần thúc giục: "Cô đã từng múa ba lê, độ dẻo dai chắc chắn rất tốt."
Trong lòng Hạ Trừng Trừng cực kỳ thấp thỏm, đối với việc này rất không có hy vọng.
Hệ thống nói thêm: "Nguyên chủ từng học múa ba lê, độ dẻo dai thật sự rất tốt, cô có thể làm được mà."
Vẻ mặt của Hầu Bác Siêu và Đàm Duy Nhạc cũng rất mong chờ đứng xung quanh nhìn cô.
Hạ Trừng Trừng được cổ vũ, dùng sức gật gật đầu: "Ừm, tôi có thể."
Ba giây sau, phòng tập nhảy truyền đến tiếng kêu thảm thiết đau khổ tột cùng của Hạ Trừng Trừng.
Hạ Trừng Trừng: "A a a, tôi không thể."
"Nếu khiêu vũ không được thì hát đi."
Hầu Bác Siêu lại đề nghị: "Hạ tổng, trước đây cô đã từng hát qua bài Đêm Trung Thu ttrên đài Dâu Tây, giọng hát của cô rất tốt."
Mắt phải của anh ta đã xuất hiện trong một quầng thâm.
Đó là kết quả vừa của việc ép Hạ Trừng Trừng xoạc chân nên bị ăn một quyền.
Hệ thống cũng an ủi:
"Khiêu vũ không được, nhưng ca hát rất dễ cho dù hát không tốt, cuối cùng không phải còn có trăm vạn âm thanh hay sao."
Hạ Trừng Trừng nuốt nước bọt.
Ừm nguyên chủ ca hát tốt như vậy, cô là có hát kém cũng không thể kém quá xa.
Trên nhạc nền mà Đàm Duy Nhạc đưa tới, Hạ Trừng Trừng hạ quyết tâm, hát lên đầy tình cảm.
Cô vừa hát, vừa quan sát phản ứng của Hầu Bác Siêu và Đàm Duy Nhạc.
Hai người trước sau như một chỉ khẽ mỉm cười, khóe môi cong cong, nụ cười rất là hạnh phúc.
Aaaa, quả nhiên cô có năng khiếu ca hát mà.
Dưới lầu đột nhiên truyền đến tiếng hét lớn của Kim Nhất Phàm.
"Trên lầu thật sự là đang hát sao?
Giọng của chị giống như tiếng cưa điện lúc mẹ tôi làm trang sức vậy, ồn ào quá đi, có thể nhỏ giọng lại được không?
Đừng ảnh hưởng đến khả năng sáng tạo của tôi được không?"
Hạ Trừng Trừng: “...”
Một giây sau cô nhặt một chiếc ghế vội vã ra ngoài phòng tập múa.
Đàm Duy Nhạc và Hầu Bác Siêu vội vàng ngăn cô lại.
"Hạ lão sư bình tĩnh"
"Hạ tổng, không cần phải vậy đâu."
"Buông tôi ra, dám nói lão nương hát giống như cưa điện, lão nương muốn băm thằng nhóc Kim Nhất Phàm này thành thịt mắm, đưa cho nó tài nguyên làm gì chứ, để cho nó làm nông nghiệp, sống như vậy mười năm đi, ra ngoài làm gì."
Đàm Duy Nhạc: "..."
Hầu Bác Siêu: "..."
Đã sớm nghe trợ lý Chu Đặc nói:
“Tạ tổng thù rất dai. Không nghĩ rằng Hạ tổng cũng chẳng nhường nhịn ai.”
Kế hoạch trả thù Kim Nhất Phàm dưới sự cản trở của Đàm Duy Nhạc và Hầu Bác Siêu, cũng không diễn ra.
Một giờ tiếp theo đó, trong phòng luyện vũ không ngừng truyền đến tiếng hát cưa điện của Hạ Trừng Trừng, hoặc là tiếng kêu thảm thiết tê tâm liệt phế khi cô phải xoạc chân.
Hạ Trừng Trừng cũng không phân biệt được, rốt cuộc là cô xoạc chân thảm hơn hay Đàm Duy Nhạc và Hầu Bác Siêu đang nghe tiếng hát cưa điện của cô thảm hơn.
Cuối cùng, Hạ Trừng Trừng cũng từ bỏ.
Trên thế giới này, không có gì khó khăn cả, miễn là bạn sẵn sàng từ bỏ
Hát và nhảy không phù hợp với cô, cô vẫn là thích hợp với nghề paparazzi hơn.
Sau khi từ bỏ, mọi thứ dường như rất hạnh phúc.
Ánh mặt trời chiếu rực rỡ, chim hót hoa thơm, các tiểu ca ca tiểu tỷ tỷ đi ngang qua đều xinh đẹp như vậy.
Ngay cả âm thanh của Kim Nhất Phàm dưới lầu cũng trở nên dễ nghe hơn rất nhiều.
Trong văn phòng, Hạ Trừng Trừng ngồi vào ghế giám đốc, thoải mái xoay vòng vòng.
Hệ thống nhắc nhở:
"Ký chủ, vậy bây giờ phải làm sao?
Bọn Ngô Hưng Bang tốn nhiều tâm tư đưa cô đến tổng chương trình, chỉ có cách lẻn vào tiết mục, mới có thể thu thập chứng cứ!"
"Nếu không thể dùng thân phận Idol đi vào, vậy thì đổi là được!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận