Ta Là Chuyên Gia Tháo Dỡ Nóc Nhà

Chương 315. -

-----
Hôm nay là sinh nhật của ông, sao các người không đi lên chào hỏi ông vậy?"
Người phụ nữ tên Vương Phương có hơi kinh ngạc nhìn Đàm Duy Nhạc và bà Đàm:
"Thím. Người này là em họ sao?"
Bà Đàm gật đầu:
"Lúc con và Đàm Húc kết hôn, Tiểu Nhạc đang làm thực tập sinh ở Hàn Quốc, cho nên hai người chưa từng gặp nhau.
Tiểu Nhạc, đây là chị dâu của con, Vương Phương. Vương Phương, đây là con trai tôi, là Đàm Húc."
Vương Phương đánh giá Đàm Duy Nhạc từ trên xuống dưới, trên mặt lộ ra vài phần vui sướng khi thấy người gặp họa.
"Đàm Húc nhà tôi từng cho tôi xem ảnh chụp của cậu, còn tưởng rằng người thật cũng đẹp trai như trên ảnh, thì ra người thật như này, chẳng trách đi xâm hại tình dục người khác!"
Trong nháy mắt sắc mặt Đàm Duy Nhạc và mẹ Đàm trở nên khó xử.
Cô gái nhỏ Đàm Tâm lại ôm mẹ mình, nghiêm túc nói:
"Mẹ, mẹ không nhìn thấy mặt của anh, anh thật sự rất đẹp nha!"
Vương Phương rất là khó chịu:
"Đứa nhóc nhà con, con thì biết cái gì chứ!"
Sau đó bà ta nhỏ giọng nói:
"Tuy rằng người này là chú con, nhưng không phải là người tốt lành gì, sau này tránh xa cậu ta ra một chút, có nghe chưa!"
Đàm Tâm hoàn toàn không hiểu, nhưng bởi vì là mẹ mình đang dạy dỗ, chỉ có thể miễn cưỡng gật đầu.
Tiếp theo, Vương Phương nở ra nụ cười giả tạo với mẹ Đàm và Đàm Duy Nhạc:
"Thím à, ông nội ở trên lầu nhất định đang nôn nóng, con sẽ lập tức đưa Tâm Tâm lên trước!"
Vương Phương đưa Đàm Tâm rời đi.
Cho đến khi không nhìn thấy bóng dáng Vương Phương nữa, gương mặt căng thẳng của bà Đàm mới khẽ thả lỏng một chút, bà ấy thở dài, vuốt ve bàn tay của Đàm Duy Nhạc:
"Tiểu Nhạc, chị dâu con là như vậy đó, nói chuyện rất thẳng thắn, con đừng để ở trong lòng.
Đã lâu như vậy không về nhà, tất cả mọi người đều rất nhớ con, nhân dịp sinh nhật của ông, mọi người trong nhà có thể tụ tập vui vẻ rồi!"
Đàm Duy Nhạc dừng một chút, mặt không biến sắc rút bàn tay đang được bà Đàm vuốt ve lại, lấy ra một hộp máy mát xa cổ từ trong túi:
"Mẹ à, đây là món quà con tặng ông nội, con sẽ không đi lên đâu, mẹ giúp con tặng nó đi!"
"Sao có thể không đi lên chứ!"
Mẹ Đàm sốt ruột:
"Tất cả mọi người đều là người một nhà, ông con cũng rất nhớ con, ông nội con đã già cũng bảy mươi tuổi, con đành lòng không gặp ông sao?"
Đàm Duy Nhạc do dự.
Ông nội Đàm quả thật rất thương anh ta, nếu không, anh ta cũng không do dự đứng ở ngoài khách sạn không đi lên.
Mẹ Đàm thấy annh rối rắm, trực tiếp quyết định giúp:
"Đi lên ngay lập tức, nói lời mời rượu cho ông nội cũng được! Người một nhà mà, cần bày biện làm gì?"
Nói xong, mẹ Đàm cần lấy máy mát xa trong tay Đàm Duy Nhạc, giúp anh ta đóng nắp hộp đồ ăn lại.
Trong lúc lơ đãng, mẹ Đàm chú ý tới trong thùng còn có hai túi đồ ăn mang đi, nhìn qua thời gian đã hết giờ làm hơn một tiếng đồng hồ.
Mẹ Đàm: "Lại bị trả đơn sao?"
Đàm Duy Nhạc vội vàng khép thùng đồ ăn, cười như không có việc gì:
"Không có gì, con có thể mang về làm bữa khuya.
Không phải lúc nào mẹ cũng ghét con ăn ít sao? Bây giờ con có thể ăn nhiều rồi."
Bà Đàm vẫn nhìn chằm chằm hộp đồ ăn bên ngoài, hốc mắt ửng đỏ, đau lòng mà quay đầu lau nước mắt.
Đàm Duy Nhạc vội vàng chuyển đề tài:
"Không phải nói muốn chúc thọ ông nội sao? Mau đi lên thôi!"
Đàm Duy Nhạc an ủi bà Đàm, hai người cùng nhau bước vào phòng khách sạn.
Hôm nay là đại thọ lần thứ bảy mươi của ông nội Đàm Duy Nhạc, con cháu trong nhà đều tới.
Tiệc mừng thọ vốn dĩ đang ồn ào ầm ĩ, trong nháy mắt Đàm Duy Nhạc bước vào, lại đột nhiên im lặng.
Vốn dĩ Đàm Húc và Vương Phương còn đang trêu chọc Đàm Tâm, nhìn thấy Đàm Duy Nhạc xuất hiện, khuôn mặt lạnh nhạt đầy mỉa mai:
"Ôi, ngọn gió nào thổi đại minh tinh tới đây vậy, không phải trước kia đại minh tinh rất khinh thường việc tham gia tụ họp kiểu này của chúng tôi sao?"
Đàm Duy Nhạc ngước mắt lên, người đang nói chuyện trước mắt là anh họ của mình – Đàm Húc.
"Còn mặc quần áo giao hàng."
Vương Phương cũng hùa theo:
"Cũng không ý thức gì, để cho người khác nhìn thấy cháu nội của ông lại là người giao đồ ăn bên ngoài, thật là mất mặt!"
Ông nội Đàm nghe được hai người đang mỉa mai, sắc mặt tối sầm lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận